SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

“Ăn ngon.” Chư Cát Minh liên tục nói, hắn ta thật sự rất đói, hơn nửa năm rất ít khi ăn đồ ăn, nếu không phải vận khí hơi may mắn chút. Lâu lâu đào được một hai viên linh thạch đổi chút gì đó ăn, lại thêm lần nào anh trai cũng chia cho em trai Chư Cái Minh, nếu không đã chết đói rồi.  

“Ăn từ từ thôi, ăn xong vẫn còn.” Dương Bách Xuyên cười cười mình cũng ăn một quả, tu vi bị phong ấn, không thể vận chuyển chân khí, thật sự sẽ cảm thấy đói khát.  

Nhưng mà, trong không gian bình Càn Khôn của hắn có linh quả và nhiều vật dụng ăn uống hàng ngày chuẩn bị trước kia nên không cần lo lắng.  

Khoảng thời gian sau đó, Dương Bách Xuyên gần như không cần ra tay đào linh thức, đều do tiểu hòa thượng Liễu Phàm đi theo hai anh em Chư Cát đào, ba ngày vận khí coi như không tệ, đào được một viên.  

Bốn người dựa theo Kim Bất Hoài lập ra quy định. Cứ ba ngày mỗi người không nộp một viên linh thạch, thì thứ chờ đợi bọn họ là đòn roi.  

Để không bị đánh, Dương Bách Xuyên đương nhiên lấy ra linh thạch trong không gian bình Càn Khôn của mình bổ sung lỗ hổng nộp lên trên.  

Về vấn đề ăn uống, cơ bản cũng không cần lo lắng, không gian bình Càn Khôn có cả vỉ nướng, nếu không phải lo lắng mùi hương sẽ khiến người khác thăm dò, Dương Bách Xuyên còn nghĩ đến chuyện nướng đồ ăn ăn.  

Bốn người mỗi ngày ăn linh quả và đồ ăn vặt các loại sống qua ngày, cũng coi như sống không tồi, chớp mắt một cái đã qua một tháng, bốn người vẫn vững vàng chưa từng bị đánh chưa từng chịu đói, so với những người khác trong hầm mỏ, ai cũng sắc mặt hồng hào.  

Dương Bách Xuyên trong một tháng này. Cũng không hề làm gì, chỉ nghiên cứu làm thế nào để phá vỡ phong ấn trên người.  

Ba người anh em Chư Cát và tiểu hòa thượng thì đóng vai cu li đào mỏ hòng che giấu tai mắt người ngoài.  

Trong vòng một tháng, Dương Bách Xuyên thử đủ cách phá giải phong ấn trên người, đến cả cách  m Dương Ngũ Hành Châm cũng đã dùng, đâm cả người mình thành con nhím cũng không có tác dụng.  

Điều này khiến trong lòng hắn vô cùng bức bối, nguyền rủa đám mặt thẹo kia mấy trăm lần.  

Tiểu hòa thượng và anh em Chư Cát đều biết Dương Bách Xuyên đang nghĩ cách, nhìn Dương Bách Xuyên tính tình càng lúc càng khó ở, càng ngày càng cáu kỉnh. Mọi người đều không dám nói chuyện với Dương Bách Xuyên.  

Không còn cách nào khác, mấy hôm nay Dương mỗ quá nóng nảy, nguyên nhân đều là do không giải được phong ấn.  

Tiểu hòa thượng chính là người bị hại, ban đầu tiểu hòa thượng là thật lòng muốn an ủi Dương Bách Xuyên đừng gấp, từ từ thử, kết quả lại bị Dương mỗ đấm đá một trận, đánh tiểu hòa thượng thành đầu heo.  

Sau đó ba người tiểu hòa thượng và anh em Chư Cát, đều trốn tránh Dương Bách Xuyên. Chỉ khi binh sĩ tuần tra đến mới đi thông báo với Dương Bách Xuyên một tiếng, cầm xẻng sắt làm bộ đào đào bới bới một chút.  

Tình huống như vậy duy trì ba tháng, Dương Bách Xuyên vẫn không tìm ra cách phá bỏ phong ấn, mắt thấy linh thạch trong không gian bình Càn Khôn cũng vơi bớt mỗi ngày, trong lòng hắn càng bực bội.  

Ba tháng nói dài không dài nói ngắn cũng không ngắn, bọn họ rất ít khi ra ngoài, chỉ lâu lâu vì che giấu tai mắt người khác, mới ra ngoài hít thở không khí. Anh em Chư Cát khác chút, đến đây lâu, đã thích ứng với nơi này.  

Tiểu hòa thượng Liễu Phàm lại khác, sau ba tháng, hắn ta cũng trở nên phiền não, một ngày nào đó lúc bốn người đang ăn cơm, tiểu hòa thượng ngoài miệng phàn nàn nói: “Cuộc sống thế này khi nào mới kết thúc đây, Phật Tổ hiền linh đưa tiểu tăng ra khỏi nơi này đi. Tiểu tăng thật sự rất khổ, ngày nào cũng như ngồi tù, không gian hoạt động cũng bị hạn chế, cứ tiếp tục thế này đệ tử không thể thành kính kính phật, ta sắp điên luôn rồi a a a a ~”  

Vốn tiểu hòa thượng đang phát bực, nhưng Dương Bách Xuyên lại đột nhiên mở to mắt, thình lình ngắt lời tiểu hòa thượng: “Ngươi mới nói cái gì?”  

“Ấy ~ lão đại ta ta ta ta là đang phát cáu, ngài đừng đánh ta ta đi đào mỏ ~” Tiểu hòa thượng còn tưởng Dương Bách Xuyên lại muốn đánh mình.  

“Không phải, ý ta là ngươi lặp lại lời ngươi vừa mới nói lần nữa, vừa rồi ngươi nói cái gì?” Trong đầu Dương Bách Xuyên đột nhiên lóa lên tia sáng, hình như hắn có thể tìm ra cách hóa giải phong ấn, ngay trong lời tiểu hòa thượng vừa mới nói, nhưng suýt chút nữa hắn đã bỏ lỡ, nên ánh mắt nóng cháy bắt đầu truy hỏi tiểu hòa thượng.

Bình luận

Truyện đang đọc