SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Trong lòng hắn đã quyết định nhất định phải đi tìm chồn nhỏ và đám người nhị đồ đệ Vương Tông Nhân, Ngô Mặc Thu. Nếu hôm đó gió lốc không gian có thể kéo hắn và tiểu hòa thượng vào Sơn Hải Giới, như vậy nhất định những người khác cũng sẽ bị đưa tới Sơn Hải Giới.  

Chỉ có điều tế đàn đài sen nổ tung, cũng dẫn đến việc thông đạo Sơn Hải sụp đổ, gây ra gió lốc không giác, có lẽ đã đưa mấy người bọn họ tới những nơi khác nhau. Dương Bách Xuyên tin rằng nhất định bọn họ đều đang ở Sơn Hải Giới.  

Kỳ thật trong lòng Dương Bách Xuyên lo lắng cho chồn nhỏ Hương Hương nhất, lúc ấy chồn nhỏ đang trong trạng thái bị thương, cũng không biết nó có thể sống sót hay không.  

Sau khi thương thế khôi phục, Dương Bách Xuyên và tiểu hòa thượng chào hỏi anh em Gia Cát xong thì hủy diệt thi thể của ba gã thân binh, sau khi vơ vét tiền bạc trên người bọn chúng thì lập tức tiến vào núi Đường Đình.  

Bây giờ phải mau chóng rời khỏi trước, băng qua núi Đường Đình tiến vào thành Tán Tu là bọn họ có thể tạm thời an toàn, đã chết một Kim Đan Trung Kỳ đỉnh phong Giản Thành, Dương Bách Xuyên tin rằng thành chủ thành Chiêu Dao và  m Dương Tông sẽ không từ bỏ ý đồ. Giản Thành tự xưng là cháu trai của trưởng lão  m Dương Tông, tuy rằng Dương Bách Xuyên không để ý nhưng không có nghĩa là hắn sẽ không đề phòng.

Dựa theo lời Gia Cát Khổng, Đường Đình cách thành Tán Tu khoảng năm trăm dặm. Nếu bọn họ muốn vượt thẳng qua cả tòa núi Đường Đình có lẽ sẽ mất khoảng ba ngày.  

Tuy nhiên, Dương Bách Xuyên chỉ nhếch mép khi nghe thấy điều này. Núi Đường đình rộng mênh mông vô bờ, hơn nữa làm sao có thể vượt thẳng qua được, có thể đến thành Tán Tu vào ngày thứ tư đã là nhanh lắm rồi.  

Núi ở Sơn Hải Giới khác với địa cầu, nơi này chính là nơi hoang cổ, đâu đâu cũng có thể gọi là rừng rậm nguyên thủy, cổ thụ che trời, mãnh thú rất nhiều, quan trọng nhất là đa số đều là yêu thú.  

Điều này không thể tách ra khỏi môi trường nơi đây, linh khí ở Sơn Hải Giới rất sung túc, chuyện dã thú tầm thường khai hóa Linh Khiếu cũng rất bình thường. Vậy nên trong núi đa số là yêu thú, phân cấp bậc cao thấp dựa vào thực lực.  

Khi đi lên núi, do lo có yêu thú nên mới đầu bốn người đi khá chậm. Đến khi trời sắp tối mới cảm giác đã đi được chặng đường trăm dặm rồi, nhưng may mà họ chỉ gặp một số loài thú bình thường chứ chưa có yêu thú xuất hiện.  

Đối với dã thú bình thường thì tiểu hòa thượng có tu vi thấp nhất trong bốn người cũng có thể giải quyết.  

Thấy sắc trời ảm đạm dần, Dương Bách Xuyên bèn đề nghị: “Chúng ta tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi đi, buổi tối không đi đường nữa. Mọi người tu luyện nghỉ ngơi, ban ngày lại đi tiếp. Ta thấy trong khoảng thời gian ngắn người của thành Chiêu Dao sẽ không đuổi theo đâu, dù có đuổi theo cũng cần thời gian.”  

“Được, Dương đại ca, ta đi tìm nguồn nước.” Gia Cát Khổng nói.  

“Ừm, vất vả cho ngươi rồi.”  

Tìm nguồn nước ở sâu trong núi lớn rất tiện, Gia Cát Khổng nhìn về một phía và rời đi.  

Ba người Dương Bách Xuyên đợi khoảng mười mấy phút mà vẫn chưa thấy Gia Cát Khổng trở về. Lúc này, Gia Cát Minh có chút lo lắng nói: “Dương đại ca, để ta đi xem xem tại sao ca ca ta chưa quay lại.”  

“Để ta đi…” Dương Bách Xuyên mới vừa nói xong thì chợt nghe thấy một tiếng gầm vang lên.  

“Gào!”  

Nghe tiếng kêu thì nó truyền đến từ hướng Gia Cát Khổng rời đi.  

Sắc mặt ba người biến đổi.  

“Yêu thú sao?”  

Dương Bách Xuyên lập tức phóng như điên về phía Gia Cát Khổng rời đi.  

Chắc chắn Gia Cát Khổng đã gặp phải yêu thú rồi.  

Nghe tiếng động thì có vẻ cách khá xa, phải cách ngoài trăm mét.  

“Ca!” Gia Cát Minh sốt ruột rời đi và vội vàng đuổi theo Dương Bách Xuyên.  

Tiểu hòa thượng Liễu Phàm thầm nói một câu Phật hiệu rồi cũng đuổi theo sau.  

Mãi mà họ không gặp phải yêu thú, không ngờ khi sắp đến lúc trời tối đi nghỉ thì lại có yêu thú xuất hiện.  

Khi Dương Bách Xuyên phân biệt rõ được tiếng gầm và chạy như điên qua chỗ cách trăm mét đó, hắn nghe thấy Gia Cát Khổng hét thảm một tiếng. Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên chỉ nhìn thấy một bóng trắng chợt lóe lên rồi biến mất ngay trước mắt mình, biến mắt ở giữa các ngọn cây.  

“Hừ!”  

Dương Bách Xuyên hừ lạnh một tiếng, hắn nhảy vọt lên tìm kiếm trên cây cổ thụ nhưng lại chỉ vẻn vẹn trông thấy một nhánh cây nơi xa xa đong đưa chứ không nhìn thấy tung tích cụ thể.  

Trong nháy mắt, Dương Bách Xuyên thả linh thức ra. Ngay sau đó, rốt cuộc hắn cũng nhìn thấy bóng trắng vừa nãy qua linh thức, thì ra là một con yêu thú Vượn Trắng. Nó có hình thể lớn và tứ chi thon dài.  

Hình như Gia Cát Khổng đã ngất đi, hắn ta đang bị vượn trắng khiêng trên vai và đi xuyên qua những cây cổ thụ che trời.  

Lúc này, điều Dương Bách Xuyên có thể làm chỉ là đuổi theo sau.  

Không ngờ Gia Cát Khổng mới ra ngoài tìm nguồn nước một lúc đã bị yêu thú bắt đi.  

Đủ để chứng minh con yêu thú Vượn Trắng này rất mạnh.  

“Phía Tây Nam, ta đi trước đuổi theo.” Dương Bách Xuyên dặn dò tiểu hòa thượng và Gia Cát Minh để bọn họ đi về phía Tây Nam.  

Sau đó, Dương Bách Xuyên nhảy khỏi cổ thụ và dùng Chỉ Xích Thiên Nhai Công để bắt đầu truy kích.  

Trên không của núi Đường Đình có Cương Khí* nên không thích hợp để phi hành, biện pháp nhanh nhất chính là sử dụng Thiểm Điện truy kích bằng đường bộ.  

*Khí và gió rất mạnh.  

Tuy ở trong núi bị ảnh hưởng tốc độ, nhưng Dương Bách Xuyên tin rằng hắn có thể đuổi kịp yêu thú Vượn Trắng.  

Vài phút sau, Dương Bách Xuyên cảm thấy kinh ngạc, hắn không ngờ Thiểm Điện Bộ của Chỉ Xích Thiên Nhai Công lại không thể đuổi kịp con yêu thú Vượn Trắng đang khiêng một người xuyên qua các ngọn cây. 

Bình luận

Truyện đang đọc