SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Dương Bách Xuyên nhìn tiểu hòa thượng rồi lại nhìn tiểu thanh niên, thở dài một tiếng bảo: "Thôi được rồi, hai người các ngươi tránh ra đi, đi ra bên ngoài canh chừng, tuyệt đối đừng để thủ vệ tuần tra phát hiện."  

Tiểu hòa thượng trên mặt vui vẻ, mà tiểu thanh niên thì sững sờ, trong ánh mắt đã hiện lên một chút do dự.  

Dương Bách Xuyên nhìn bộ dạng của tiểu thanh niên là biết hắn ta đang không yên lòng về bản thân, hắn bèn nói bằng giọng điệu lạnh lùng: "Ca ca ngươi chỉ còn lại một chút hơi tàn, ngươi còn có gì mà không yên lòng nữa? Tin ta thì ta sẽ cứu hắn ta một mạng, không tin thì thôi, ta cũng không muốn mạo hiểm."  

Tiểu thanh niên nghe vậy toàn thân chấn động, quả thật tình huống hiện tại của anh trai hắn ta chính là chỉ còn chút hơi tàn. Kỳ thật hắn ta cũng hiểu Dương Bách Xuyên và tiểu hòa thượng cũng là tù nhân bị bắt tới, trên người một ngụm nước cũng không có thì làm sao có thể cứu người, nhưng trong lòng hắn ta bây giờ chỉ là muốn bắt lấy một ngọn cỏ cứu mạng mà thôi. Mặt khác thân là tu sĩ, trên người ai mà không có một chút bí mật, chẳng phải hắn ta và anh trai cũng là người có bí mật hay sao?  

Vì vậy tiểu thanh niên khom người hành lễ với Dương Bách Xuyên rồi nói: "Cảm ơn!"  

Chỉ hai chữ đơn giản nhưng rất chân thành, nói xong hắn ta đi ra ngoài.  

Tiểu hòa thượng cũng đi theo.  

Dương Bách Xuyên chờ sau khi hai người rời khỏi thì nhìn thanh niên nằm dưới đất, hắn đẩy miệng hắn ta ra, trong lòng hắn hơi động, lấy một giọt nước Sinh Mệnh từ trong không gian trong bình Càn Khôn ra đút vào miệng hắn ta.  

Có một giọt nước Sinh Mệnh này, cho dù hắn ta muốn chết cũng không được.  

Tuy rằng tu vi của Dương Bách Xuyên bị phong ấn nhưng bình Càn Khôn lại không bị ảnh hưởng, đây cũng là nguyên nhân tới bây giờ trong lòng hắn vẫn không lo lắng sẽ chết bao nhiêu, hoặc là vì không đào được linh thạch mà bị đánh.  

Trong không gian của bình Càn Khôn có linh thạch, có vật dụng hàng ngày mà hắn tích trữ, bao gồm một ít đồ vật, hơn nữa còn có quả hồng hương, cùng với mấy cây linh quả lúc trước từ vườn thuốc Thiên Tuyệt của Võ Đang cấy ghép vào lúc trước, cũng đã kết quả trong linh khí sung túc của không gian bình Càn Khôn, hắn và tiểu hòa thượng không đói chết, cũng dám chắc không bị đánh.  

Ba ngày giao ra một hai viên linh thạch vẫn được.  

Sau khi thanh niên được đút một giọt nước Sinh Mệnh thì trên khuôn mặt hắn ta trở nên lập lòe ánh sáng, chẳng bao lâu đã có vẻ hồng hào.  

Lúc này Dương Bách Xuyên kêu vọng ra bên ngoài: "Hai người các ngươi vào đi!"  

Tiểu hòa thượng và tiểu thanh niên nghe thấy Dương Bách Xuyên kêu to thì đi tới.  

Lúc này thanh niên hôn mê nằm dưới đất cũng mở mắt ra.  

"Ca!" Tiểu thanh niên kích động vô cùng, chạy tới ôm lấy anh trai.  

...  

Sau khi giải thích một phen, thanh niên biết là Dương Bách Xuyên và tiểu hòa thượng cứu hắn ta thì lập tức bái tạ Dương Bách Xuyên.  

"Chư Cát Khổng! Cảm ơn ân công cứu mạng!"  

"Gia Cát Minh! Cảm ơn hai vị ân công."  

Anh trai tên Chư Cát Khổng, em trai tên Gia Cát Minh.  

Dương Bách Xuyên nghe xong lập tức vui vẻ, tên của anh em này đúng là khí phách, ghép lại chính là Gia Cát Khổng Minh!  

"Không cần đa lễ, có thể cứu ngươi xem như là duyên phận, có điều có một chuyện anh em các ngươi phải biết, cái gì cũng không cần nói, cũng không cần hỏi, hiểu chưa?" Dương Bách Xuyên nhìn hai người dặn dò.  

Tất nhiên anh em Gia Cát biết Dương Bách Xuyên đang nói tới điều gì, tuy rằng bọn họ đều không nhìn thấy Dương Bách Xuyên dùng phương pháp gì hoặc là thiên tài địa bảo gì cứu người, nhưng Gia Cát Khổng lại biết trên người Dương Bách Xuyên nhất định có bí mật.  

Chuyện này ở trong hầm mỏ là chuyện nhất định không được để cho người khác biết, nếu không Dương Bách Xuyên sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng. Anh em Gia Cát đều hiểu điều này, bọn họ liên tục gật đầu thề tuyệt đối sẽ không nói lung tung nửa chữ.  

Tuổi bốn người không hơn kém nhau nhau, nói chuyện tới lui thì chẳng mấy chốc cũng thân quen. 

Bình luận

Truyện đang đọc