SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hôm qua anh đã dùng đan Tinh Long, xem như đã trải nghiệm hiệu quả mạnh mẽ của đan dược, vì vậy đan Tinh Long sau khi sửa đổi đã được pha loãng rất nhiều. Dù sao cũng sản xuất thành thuốc Đông y, như vậy cũng đủ rồi.  

Còn đan dược hàng thật giá thật mà anh đích thân luyện chế ra thì không thích hợp bán ra số lượng lớn, anh định mang đi đấu giá.  

Buổi tối anh đến nhà Lưu Tích Kỳ. Từ sau khi anh tâm sự với Lưu Tích Kỳ lần trước, anh ta đã thoải mái hoàn toàn. Anh ta đã mua một căn phòng xây sẵn trong khu chung cư cao cấp, còn mời Dương Bách Xuyên tới, có điều mấy ngày nay anh bận điều tra chuyện tranh cổ nên không có thời gian ghé thăm.  

Hôm nay anh đến luôn.  

Nhà của Lưu Tích Kỳ rất tốt, diện tích khoảng một trăm bảy mươi đến một trăm tám mươi mét vuông, rất rộng rãi.  

Dương Bách Xuyên mỉm cười trêu chọc vài câu, sau đó đưa công thức điều chế đan Tinh Long đã pha loãng cho Lưu Tích Kỳ.  

"Nhóc Xuyên, thứ này thật sự có hiệu quả ghê gớm như vậy á?" Sau khi đọc chú thích của Dương Bách Xuyên, Lưu Tích Kỳ tỏ vẻ không dám tin.  

"Ha ha, cậu không tin thì trước tiên để cho Phòng Nghiên cứu làm ra sản phẩm thí nghiệm rồi đích thân thử nghiệm, chắc chắn nó sẽ giúp cậu cứng lâu không bắn!"  

"Biến đê, tôi như rồng như hổ, không cần thứ kia đâu."  

"Có cần hay không thì tôi không biết, ha ha!"  

Hai người vừa cười đùa tán dóc vừa uống rượu, Dương Bách Xuyên nhắc tới chuyện nửa tháng nữa em gái Dương San San sẽ đến Cố Đô học đại học.  

Lúc này Dương Bách Xuyên không phát hiện ra hai mắt Lưu Tích Kỳ chợt sáng ngời, anh ta bất chợt nói: "À thì... mấy ngày nữa tôi định về thăm nhà rồi đón ba mẹ đến Cố Đô ở vài hôm. Dù sao tôi cũng về quê, hay là cậu đừng về nữa, tôi tiện đường đón San San nhà chúng ta là được."  

"Được chứ, tôi còn sợ đến lúc đó không có thời gian, vừa hay có cậu thì bớt việc." Dương Bách Xuyên biết em gái Dương San San cũng đi theo Lưu Tích Kỳ từ nhỏ, coi Lưu Tích Kỳ như anh trai ruột là mình đây.  

Hai người uống rượu một hồi, Dương Bách Xuyên thấy trời đã tối đen bèn về nhà. Mai là thứ hai phải đi làm, hơn nữa anh còn dự định nói cho Triệu Nam chuyện đan Trú Nhan phiên bản thăng cấp.  

Sau một đêm tĩnh tọa tu luyện, sáng hôm sau Dương Bách Xuyên tinh thần sung mãn lái xe đến Công ty đấu giá Triệu Thị đi làm.   

Anh đến thẳng văn phòng của Triệu Nam.  

Dương Bách Xuyên gõ cửa rồi đi vào, Triệu Nam mỉm cười nhìn anh: "Hôm nay anh đến sớm thế!"  

Dương Bách Xuyên cười hì hì, có hơi ngượng ngùng. Quả thật anh đi làm quá tự do, muốn đến thì đến muốn đi thì đi, hơn nữa anh chưa từng đi làm đúng giờ.  

Tuy nhiên anh cũng biết là Triệu Nam trêu mình nên không để ý. Anh đến bên cạnh cô, lấy đan Trú Nhan phiên bản thăng cấp đã chuẩn bị sẵn ra và nói: "Hôm nay anh sẽ làm ảo thuật cho em!"  

"Thứ gì đây?" Dương Bách Xuyên nói vậy làm Triệu Nam tò mò nhìn cái lọ nhỏ trong trong anh.  

"Hì hì, anh giữ bí mật trước đã, em gọi điện kêu thư ký Ngải gọi Tiểu Mục ở khu văn phòng vào đây, có được chứng kiến kỳ tích hay không thì phải xem Tiểu Mục."  

Bình luận

Truyện đang đọc