SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Dương Bách Xuyên nheo mắt nhìn mấy người này cười lạnh nói: “Nếu Lão Phong tặng đan dược cho các người thì coi như xong, Vân Môn tôi không thiếu mấy viên đan dược đó, nhưng cuộc đời Dương Bách Xuyên tôi hận nhất chính là thời điểm quan trọng mất mạng, xong việc thì ba phải nói vuốt đuôi chẳng làm được chuyện gì, đừng nói các người có tu vi Tiên Thiên tầng năm, cho dù Tiên Thiên tầng chín đại viên mãn, Vân Môn tôi cũng không cần loại rác rưởi như các người, cút ~”  

Mấy người đó bị lời nói của Dương Bách Xuyên làm cho mặt đỏ tai hồng, nhất là khi câu cuối cùng được nói ra, bọn họ lập tức hoảng sợ, lúc trước Dương Bách Xuyên đại sát tứ phương bọn họ đều đứng bên cạnh xem rất rõ ràng, sợ chọc giận Dương điên, cả đám nhanh chóng bỏ chạy.  

“Thứ gì ~” Nhìn cả đám rời đi như bỏ trốn, Dương Bách Xuyên tự nói, Vân Môn cần những người có cấp bậc Tiên Thiên, nhưng không phải ai cũng được, ở trong lòng Dương Bách Xuyên, nhân phẩm được đặt lên đầu, sau này Vân Môn chắc chắn sẽ đoàn kết thân mật, anh không cần một đám tư lợi ích kỷ ba phải.  

Ngay sau đó Phong Thiên Nhai xấu hổ cười với Dương Bách Xuyên, dẫn người đi quét dọn chiến trường, Dương Bách Xuyên đi đến bên cạnh Đàm Miêu nói: “Đàm Miêu, lần này tôi thiếu anh một ân tình, đúng rồi, anh giải quyết hậu quả ở đây không thành vấn đề chứ?”  

“Tiên sinh yên tâm, tôi sẽ xử lý chỗ này, tôi cũng không có giúp được cái gì, ngài muốn cảm ơn thì hãy cảm tạ ơn Đàm Chủ Ngô Nam của chúng tôi, nếu lần này không phải ông ấy hạ lệnh không tiếc bất cứ giá nào điều tra chuyện của ngài, dùng nội gián Triệu Đa Trí, chúng tôi cũng không nắm giữ được chứng cứ, tiên sinh, ngài cứ giữ phần chứng cứ này, nếu có môn phái cổ xưa nào lấy chuyện diệt môn ra nói, đây là chứng cứ.”  

Đàm Miêu đưa một phần văn kiện cùng video trong chiếc điện thoại di động cho Dương Bách Xuyên khi đang nói chuyện.  

“Được, chúng ta tạm biệt trước ở đây, sau này đến đại lục, nhớ đến Vân Môn tìm tôi.”  

“Hẹn gặp lại.”  

…  

Chuyện giải quyết hậu quả giao cho Đàm Miêu đi ra ngoài xử lý, Dương Bách Xuyên cùng mọi người rời đi.  

Vốn phải về nhà Viên Kim Phượng, nhưng xét thấy có quá nhiều người ở lại, cho nên anh chuẩn bị đặt khách sạn.  

Về chuyện này, Thiên Tuyệt trực tiếp vung tay lên nói: “Chúng ta đến khách sạn sản nghiệp của Võ Đang.”  

Dương Bách Xuyên cũng không từ chối, thật ra anh đã quên mất mỗi nhà trong tám môn phái lớn ở Hoa Hạ đều có tập đoàn tài chính trong thế tục, Võ Đang có sản nghiệp khách sạn ở Cảng Đảo cũng không kỳ quái chút nào.  

Đám người trực tiếp vào khách sạn sản nghiệp của Võ Đang ở, khách sạn 5 sao, người phụ trách tự mình chiêu đãi, dành ra hai tầng lầu làm phòng cho khách.  

Sau đó Dương Bách Xuyên mượn phòng họp của khách sạn, cảm ơn mọi người.  

Tuy nói lần này diệt nhà họ Hồng, chém giết phế bỏ mọi người trong ba môn phái, cộng lại gần trăm người bị giết.  

Nhưng con cháu của gia tộc Đoan Mộc cũng tử thương hơn phân nửa, chủ yếu là con cháu của gia tộc Đoan Mộc, tu vi quá yếu, đa số là Ám Kình, mà Ám Kình đối với Tiên Thiên chính là trứng chọi với đá.  

Cho nên Dương Bách Xuyên cảm thấy rất có lỗi với ông ngoại Đoan Mộc Hành Thiên.  

Phong Thiên Nhai quét dọn chiến trường, lúc quét đến nhà kho của nhà họ Hồng, thu hoạch rất lớn, có đến sáu bảy chục kiện Linh Khí, hơn 500 cây linh dược các loại, lục soát ra hơn 600 viên linh thức hạ phẩm, có thể nói là thu hoạch bội thu.  

Khiến cho Dương Bách Xuyên cảm thán trong lòng, giết người cướp của quả thật là con đường tắt phát tài làm giàu, anh cũng chuẩn bị luận công ban thưởng.  

Thu hoạch những thứ này, Dương Bách Xuyên ưu tiên cho ông ngoại Đoan Mộc Hành Thiên tùy ý chọn lựa, xem như bồi thường cho gia tộc Đoan Mộc. 

Đoan Mộc Hành Thiên không có khách khí với cháu ngoại bên cạnh mình, chọn ra hai mươi

kiện Linh Khí, tổng cộng có năm kiện Linh Khí thượng phẩm, Đoan Mộc Hành Thiên chọn ra ba kiện. 

Bình luận

Truyện đang đọc