SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Diệp Vô Tâm cảm thấy ngồi trên giường êm rất thoải mái. Trước đó nàng chơi game trên giường, bây giờ kéo Dương Bách Xuyên lên giường cũng không nghĩ nhiều.  

Thế là hai người ngồi trên giường.  

Nhưng tên họ Dương nào đó thì hơi mất tự nhiên.  

Đêm dần khuya, mỹ nữ bên cạnh, lại còn là một tiên nữ nhất quyết yêu cầu hắn lên giường... ừm, giao lưu chơi game. Tên họ Dương nào đó chỉ có thể đồng ý.  

Tuy nhiên lúc hắn cười trộm trong lòng, chẳng có ai biết cả.  

Diệp đại tiểu thư ngang ngược bốc đồng chỉ nghĩ đến chơi, hoàn toàn không nghĩ theo chiều hướng xấu hổ ngượng ngùng kia, chỉ muốn bắt tên họ Dương nào đó dạy mình chơi game, vì thế hai người cùng lên giường một cách tự nhiên.  

Đương nhiên chỉ lên giường chơi game mà thôi.  

"Tức quá, sao lại thua chứ?"  

"Ngươi quên thêm máu!"  

"À à, đúng đúng đúng, thêm máu đi!"  

"Ở đây ở đây, giết ngược, thêm máu thêm máu!"  

"Cướp tiền vàng, cướp tiền vàng!"  

"..."  

Trai đơn gái chiếc ngồi trên giường lớn trong lều, vai kề vai, tay cầm tay dạy chơi game...  

Bất tri bất giác tay của tên họ Dương nào đó đã đặt lên tay của Diệp Vô Tâm, Diệp Vô Tâm dựa vào người hắn.  

Sau đó, từng ván game chém giết bắt đầu...  

Bên ngoài lều, yêu vương Tiểu Bạch biến thành tên tham ăn, xử lý sạch sẽ con dê nướng và nồi lẩu, ngay cả nước cốt và xương cũng không bỏ qua.  

Nháy mắt đã một đêm trôi qua. Sau khi trời sáng, tên họ Dương nào đó và Diệp Vô Tâm chơi game suốt đêm cho đến khi máy tính bảng hết pin, Diệp Vô Tâm mới dừng lại nhưng vẫn chưa đã thèm.  

"Ối ối ối, sao lại mất rồi?"  

"Hết pin, phải sạc điện."  

"Ngươi mau sạc điện đi, bản cô nương vẫn chưa chơi thỏa thích đâu! Vừa mới lên tay thì hết pin, chán thật đấy!"  

"Lần sau chơi tiếp. Trời sáng rồi, chúng ta phải lên đường thôi."  

"Ờ, đúng vậy, khi nào rảnh ngươi lại dạy ta nhé!"  

"Được."  

Trong lúc hai người nói chuyện, đột nhiên Diệp Vô Tâm run lên, lúc này nàng như sực tỉnh khỏi giấc mộng, không ngờ mình lại ngồi trong lòng Dương Bách Xuyên. Sắc mặt đỏ bừng, Diệp Vô Tâm vô thức giãy ra.  

Nhưng nàng cử động lại khiến Dương Bách Xuyên chịu giày vò giữa lửa và băng. Chân hắn đã tê dại vì bị Diệp ma nữ ngồi lên cả đêm, bây giờ nàng vừa cử động, chỗ kia muốn nổ tung.  

"Úi!" Dương Bách Xuyên hít sâu một hơi, khẽ lắc cái chân tê, tay thuận thế túm lấy phía trước.  

Tiếp đó, hắn chỉ cảm thấy thật mềm.  

"Ưm!"  

Diệp Vô Tâm cắn răng rên khẽ, toàn thân run lên.  

Nàng cũng ngồi bất động cả đêm, kinh mạch tắc nghẽn, lần này hai người ngã lên giường.  

Diệp Vô Tâm bị Dương Bách Xuyên đè lên người không thể nhúc nhích, mặt nóng bừng. Bị hôn rồi!  

Ầm! Đầu óc nàng ong ong, lập tức rơi vào trạng thái trống rỗng.  

"Mình bị hắn... hôn ư?" Trong đầu Diệp Vô Tâm chỉ có một câu này.  

Vô Tâm tiên tử của thương hội Thiên Diệp chưa từng yêu đương, lúc này cơ thể nàng căng cứng, đầu óc quay cuồng, thân thể bất động.  

Tên họ Dương nào đó cũng chỉ vô tình thôi, thế nhưng... không ngờ chó ngáp phải ruồi, hôn trúng mặt Diệp Vô Tâm. Diệp Vô Tâm ngồi lên đùi hắn cả đêm, nửa người dưới đã tê dại, chuyện này không thể trách hắn.  

Hắn chịu giày vò cả đêm, lúc này sức mạnh hồng hoang trong cơ thể bùng nổ, thuận thế hôn luôn.  

Bất kể nàng là tiên tử hay không phải tiên tử, có bản lĩnh ra sao, trong lòng tên họ Dương nào đó nghĩ rằng thích thì theo đuổi, tu chân hành động theo bản tính, mà hai người có thiện cảm với nhau. Có cơ sở này, năng lượng đè nén suốt một đêm lập tức bùng nổ.  

"Ưm!"  

Diệp Vô Tâm run rẩy. Sau khi bị tên nào đó đè lên người và hôn lên môi, nàng lập tức xụi lơ, kiệt sức.  

Ban đầu là chống cự theo bản năng, sau đó rơi vào cảnh giới kỳ diệu.  

Nhưng nào ai đoán được chữ ngờ, ngay lúc đại công sắp cáo thành, bên ngoài vang lên tiếng gọi.  

"Chủ nhân ơi, lên đường thôi!" 

Bình luận

Truyện đang đọc