SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Theo lời nói của người dân từng nhìn thấy con chồn, Dương Bách Xuyên bước vào trong rừng rậm nguyên thủy.  

Trên đường đi, hắn dùng chân khí huýt sáo, tiếng huýt có thể truyền đi rất xa.  

Nếu như con chồn nghe thấy sẽ đáp lại hoặc trực tiếp chạy tới.  

Đi hơn nửa giờ, huýt sáo cũng hơn nửa tiếng, vẫn không nghe thấy con chồn Hương Hương đáp lại, trong lòng Dương Bách Xuyên hơi bực bội.  

Nếu không phải thấy con chồn là linh thú được sư phụ khen ngợi, anh mới không có ý định đi tìm.  

Dương Bách Xuyên thở dài, tiếp tục tiến lên phía trước, đi thêm nửa tiếng, anh lại huýt sáo.  

Lúc này trong tai bỗng nhiên nhận được tiếng đáp lại.  

“Chi chi….”  

Tuy âm thanh cách xa chừng bốn năm trăm mét nhưng Dương Bách Xuyên vẫn nghe rõ là tiếng của con chồn Hương Hương.  

Ngay lập tức, anh vừa huýt sáo vừa đi qua.  

Mà con chồn cũng đáp lại anh, âm thanh từ từ đến gần.  

Mấy phút đồng hồ sau, một bóng mờ vàng kim óng ánh bay xuống từ trên ngọn cây, rớt thẳng lên người Dương Bách Xuyên.  

“Chi chi~”  

Đúng là con chồn Hương Hương, nó đang nhảy nhót trong lòng Dương Bách Xuyên.  

“Quỷ nhỏ, đi chơi không biết đường về luôn đúng không?” Dương Bách Xuyên mắng.  

Anh cúi đầu xuống, phát hiện lông trên người con chồn bị cái gì cưỡng ép nhổ ra, hiện tại bộ lông màu vàng óng rất khó coi.  

Dương Bách Xuyên hướng mày: “Nói, có phải mày lại đánh nhau với dã thú không?” Nhìn vết thương trên người nó, anh vừa trách mắng vừa thấy đau lòng, lông vàng trên người nó rụng rất nhiều.  

“Chi chi chi~”  

Nghe thấy Dương Bách Xuyên mắng mình, con chồn kêu lên đầy tủi thân, dường như muốn nói nó bị người ức hiếp.  

Ở chung với con chồn này đã lâu, Dương Bách Xuyên có thể hiểu được nó muốn biểu đạt ý gì: “Vết thương trên người mày là do dã thú gây ra?”  

“Chi chi~” Con chồn nhảy xuống khỏi người Dương Bách Xuyên, vung vẩy hai cái móng vuốt nhỏ, miêu tả một phen, thế nhưng anh hoàn toàn không hiểu, lắc đầu nói: “Được rồi, tao biết ngay mà, mày muốn tao báo thù cho mày đúng không?”  

“Chi chi~” Con chồn liên tục gật đầu, sau đó bày ra dáng vẻ ch ảy nước miếng với Dương Bách Xuyên.  

Anh bị hành động của nó chọc cười, mắng: “Ý mày là tao báo thù cho mày rồi ăn ngon?”  

“Chi chi~” Con chồn tiếp tục gật đầu, lôi kéo quần Dương Bách Xuyên, tỏ ý đi theo nó.  

Bình luận

Truyện đang đọc