SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Điều này thật sự kiến Dương Bách Xuyên hơi kinh ngạc, trên người anh có phương pháp bào chế đan dược là sự thật, nhưng nó không phải đan Tiểu Bồi Nguyên gì đó.  

Rất rõ ràng có người đã cố ý truyền tin, gieo tai họa cho bản thân anh, động cơ không trong sạch.  

Nghĩ một lát anh hỏi Trần Bảy Roi: “Anh Trần tin tức này có đáng tin không? Hay anh nghe được nó từ đâu?”  

Trần Bảy Roi nhìn Dương Bách Xuyên nói: “Người anh em, có phải chú không quen với phạm vi của giới võ cổ không?”  

“Aiz, thật sự, tuy rằng tôi cũng coi như võ giả cổ, nhưng sư phụ không cho tôi biết về những chuyện liên quan đến giới võ cổ, về sự tồn tại của võ giả cổ qua thời gian dài tôi cũng mới biết đến chút ít, nhưng cũng chẳng nhiều.” Dương Bách Xuyên nửa thật nửa đùa nói.   

“Thảo nào.” Trần Bảy Roi gật đầu tiếp tục nói: “Thực sự, về giới võ giả cổ, chỉ có người thường không biết mà thôi, còn toàn bộ giới võ cổ không có tin tức gì mà họ không biết cả, bởi vì mỗi bên thế lực đều liên hệ với nhau. Ví dụ ở Tây Bắc chúng ta do nhà họ Mã đứng đầu, mỗi ngày đều tổ chức đại hội võ cổ một lần, trong  việc hỗ trợ tiến hành trao đổi, hiện tại thời đại đang phát triển, giới võ cổ cũng không ngoại lệ, có thông tin gì, một cuộc điện thoại hay một bài đăng thôi mọi người cũng đều biết được.   

Với tin tức nói trên người chú có đan Tiểu Bồi Nguyên, tôi cũng biết được từ diễn đàn võ giả cổ, còn thông tin được ai đăng lên, chẳng ai biết cả, đối phương đăng bài không dùng tên thật. Diễn đàn võ cổ vậy mà lại bao trùm toàn quốc, bây giờ phát triển nhất là võ giả ở khu vực Tây Bắc, mọi người đều biết chú ở Cố Đô, vì vậy lúc nghe được tin đồn, mọi người đều nhao nhao lên muốn cướp được đan dược trên người chú.”  

Trần Bảy Roi giải thích một lượt, hắn còn lấy một chiếc điện thoại ra rồi đăng nhập vào một trang web có biểu tượng thanh kiếm cho Dương Bách Xuyên xem, kết quả là trên một web diễn đàn võ giả cổ còn có người đăng bài nói rằng trên người mình có phương pháp chế đan Tiểu Bồi Nguyên.  

Sau nhìn thấy bài đăng, Dương Bách Xuyên híp mắt, trong lòng anh đã cảm thấy nghi ngờ, thế lực võ giả cổ mà anh từng có xích mích chỉ có Diệp Khai và Mã Tiểu Lục, nói cách khác người truyền tin không phải nhà họ Mã thì chắc chắn là nhà họ Diệp.   

Bây giờ xem ra, người của nhà họ Mã có khả năng cao hơn.   

Trong lòng anh thầm chửi rủa, gây rắc rối cho tôi, tôi sẽ san bằng nhà họ Mã các người.   

Dương Bách Xuyên thật sự không hiểu rõ về nhà họ Mã, anh hỏi Trần Bảy Roi: “Đại ca Trần, anh có hiểu rõ về nhà họ Mã không?”  

Trần Bảy Roi gật đầu nói: “Nhà họ Mã là gia thế đại diện cho toàn bộ võ giả cổ, thế lực hùng hậu, điều quan trọng là nghe đồn lão tổ tông Ám Kình đỉnh phong tồn tại ở nhà họ Mã, thế lực thâm sâu khó đoán. Cũng nhờ có lão tổ tông Ám Kình trấn thủ, nhà họ Mã mới trở thành thế gia đứng đầu võ giả cổ Tây Bắc, dù sao chi tiết cụ thể tôi cũng không rõ nữa, nhưng cường giả Ám Kình ở nhà họ Mã cũng không dưới lũy thừa hai, Ám Kình mới là cường giả võ cổ thật sự, sau này người anh em cậu phải cẩn thận đó. Ám Kình và Minh Kình chỉ khác một chữ nhưng thế lực cách nhau một trời một vực.”  

Nói xong, trên mặt Trần Bảy Roi lộ rõ một vẻ ái ngại, muốn nói rồi lại thôi.  

Dương Bách Xuyên hiểu rõ, nói thẳng: “Đại ca Trần có gì cứ nói thẳng.”  

“Khụ khụ, người anh em, người anh già tôi cả đời này đều hi vọng có thể khiến gia tộc trở thành một thế gia võ cổ thực thụ, đáng tiếc không truyền thừa được trọn vẹn tâm pháp, cả đời này cũng vô vọng, mà bây giờ tôi đã dừng lại ở Minh Kình đỉnh phòng đã mười năm rồi, không thể tiến thêm được nữa, chức năng cơ thể đã suy yếu, đời này không hy vọng đến Ám Kình nữa.  

Bình luận

Truyện đang đọc