SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Miêu Long gào to một tiếng, sau đó hắn vẽ một huyết ấn giữa mi tâm, khí tức toàn thân tăng vọt, cấm thuật thi triển thành công, hắn lập tức cảm nhận được dị trùng đã ra khỏi cơ thể.  

Điều này làm hắn thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó Miêu Long lại cảm thấy cánh tay trái đau nhói, hắn kêu la thảm thiết.  

“A~”  

Miêu Long cũng phát hiện, linh thú chồn nhỏ của Dương Bách Xuyên đã dùng móng vuốt sắc bén cào lên cánh tay trái của hắn.

Sau khi Dương Bách Xuyên hạ lệnh cho chồn nhỏ, Hầu Đậu Đậu và Trùng Tử, anh cũng không quan tâm tới Miêu Long nữa mà nhảy thẳng xuống vực sâu cứu hai đồ đệ.  

Mặc dù hận không thể băm Miêu Long thành trăm mảnh, nhưng so sánh thì trong lòng anh, tính mạng của đồ đệ quan trọng hơn Miêu Long gấp vạn lần.  

Lúc trước đã để nhị đồ đệ rơi xuống vực sâu, cho dù Ngô Mặc Thu đã đi cứu giúp nhưng lâu như vậy vẫn chưa thấy bọn họ đi lên, điều này chứng tỏ tình hình đã đến mức rất tồi tệ, vì vậy anh không thể để đại đồ đệ Độc Cô Hối và Vô Kiếm cũng xảy ra chuyện được, cho dù thế nào thì cũng phải cứu hai người họ lên.  

Cứu người dưới vách đá là điều rất dễ dàng trong bất kỳ hoàn cảnh nào, nhưng ở đây có những cơn gió lốc có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.  

Tạo thành lực cản rất lớn cho Dương Bách Xuyên.  

“A...”  

Anh nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết của Độc Cô Hối và Võ Kiếm, điều này khiến Dương Bách Xuyên vô cùng phiền não, mắt thấy khoảng cách giữa anh là hai đồ đệ chỉ có ba mét.  

Nhưng tốc độ rơi rất nhanh, chỉ ba mét thôi mà giống như là tận chân trời.  

Muốn bắt hai người họ cũng không thể bắt được, nguyên nhân lớn nhất là bởi vì vực sâu luôn có những cơn lốc xoáy.  

Là cơn lốc có thể ảnh hưởng tới việc phi hành.  

Dương Bách Xuyên cắn răng, anh tăng cường vận chuyển chân khí, bỗng nhiên lao thẳng xuống phía dưới.  

Anh đưa tay, cuối cùng cũng túm được Võ Kiếm trước, Độc Cô Hối vẫn tiếp tục rơi xuống.  

Nếu cứ tiếp tục như vậy, Dương Bách Xuyên phát hiện chân khí trong cơ thể đã tiêu hao gần một nửa.  

Đây chính là hậu quả của việc vận chuyển chân khí dưới cơn lốc xoáy, lúc này anh mới biết vận chuyển chân khí dưới lốc xoáy là một việc rất tệ, nhưng anh không có lựa chọn khác, chỉ có thể cứng đầu tiếp tục.  

Anh vẫn chưa bắt được Độc Cô Hối.  

Chân khí trong cơ thể không ngừng tiêu hao, Dương Bách Xuyên lại lần nữa tăng tốc vận chuyển chân chí, nhưng khi anh duỗi tay ra bắt lấy, thì chỉ nắm được góc áo của Độc Cô Hối, xuýt chút nữa là có thể túm được cậu ta rồi.  

Lúc này, uy lực của cơn lốc lại gia tăng, chân khí tiêu hao càng khiến anh hoảng sợ, lần này chân khí trong cơ thể anh còn lại rất ít.  

Dương Bách Xuyên vội vàng lấy ra một viên đan Thiên Nguyên từ bình Càn Khôn.  

Thiên Nguyên tan trong miệng, cơ thể anh lập tức sinh ra một lượng linh khí dồi dào, cuối cùng cũng khiến Dương Bách Xuyên thở phào nhẹ nhõm, anh cảm thấy may mắn, may mà luyện chế được đan Thiên Nguyên, nếu không dưới tình huống như vậy thì phải làm sao bây giờ.  

Có đan Thiên Nguyên bổ sung chân khí, lần này Dương Bách Xuyên lại tăng tốc độ vận chuyển chân khí, anh đưa tay túm lấy Độc Cô Hối.  

Cuối cùng cũng giữ được cậu ta.  

“Sư phụ ~”  

Độc Cô Hối đỏ mắt, anh biết lần này mình đã gây ra đại họa cho sư phụ. 

Bình luận

Truyện đang đọc