SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

“Quả nhiên bị thả ra, nếu bỏ lỡ, chẳng phải để cho mày ung dung ngoài vòng pháp luật sao.” Dương Bách Xuyên lẩm bẩm, đi về phía phòng riêng của Hồng Sĩ.  

Anh cảm nhận được dấu ấn còn lại trên người Hồng Sĩ nằm trong phòng KTV.  

Đưa linh thức ra dò xét khiến anh hơi sửng sốt, trong linh thức, Dương Bách Xuyên thấy Hồng Sĩ đang phát ti3t giống như dã thú, làm chuyện không phù hợp với thiếu nhi.

Dương Bách Xuyên im hơi lặng tiếng đi vào phòng riêng, sau đó ngồi trên ghế sa lon, giờ phút này Hồng Sĩ đang bận rộn trong toilet trong phòng riêng.  

Được rồi, không đến nửa phút đã nghe không nghe thấy động tĩnh gì nữa, điều này làm cho đáy lòng Dương Bách Xuyên lẩm bẩm đếm ba giây.  

Anh ngồi ở bên ngoài chờ Hồng Sĩ ra khỏi toilet, cũng dễ dàng cùng anh tâm sự nhân sinh.  

Nhưng lúc này một tràng tiếng chuông điện thoại di động vang lên, Dương Bách Xuyên nghe thấy từ toilet truyền ra.  

Ngay sau đó, chỉ nghe Hồng Sĩ nói: “Tìm được Thomas chưa?”  

Lúc này là thời điểm Dương Bách Xuyên buông linh thức ra nghe, chuyện về Thomas, anh đương nhiên phải nghe một chút, lần này Thomas tố cáo hành vi phạm tội của Hồng Sĩ, xem như đã hoàn toàn đắc tội Hồng Sĩ.  

Nhưng trong mắt Dương Bách Xuyên, nếu Thomas đã khai nhận hành vi phạm tội, đương nhiên cũng không cần phải làm khó anh ta, để Đàm Miêu đi sắp xếp cho Thomas ở lại, đoán được Hồng Sĩ sẽ trả thù.  

Bây giờ xem ra quả nhiên là như thế.  

Trong điện thoại có người nói: “Cậu chủ, không tìm thấy Thomas.”  

“Tiếp tục tìm, lần này Thomas phản bội, nhất định là có người thao túng sau lưng, có nhiều chứng cứ như vậy, không thể nào không có người đứng sau, còn nữa, tìm người giết Viên Kim Phượng, cứ như vậy đi.” Hồng Sĩ nói với người trong điện thoại rồi cúp máy.  

Trong mắt Dương Bách Xuyên nổi lên sát kh.  

Hoàn toàn không ngờ Hồng Sĩ lại muốn tìm người giết Viên Kim Phượng.  

Lần này làm cho Dương Bách Xuyên có ý muốn gi ết chết anh ta.  

Vốn nghĩ đêm nay lên đây định chơi đùa Hồng Sĩ coi như trừng phạt anh ta, Dương Bách Xuyên cũng không phải người ham giết chóc, nhưng hiện tại, anh đã tuyệt đối không thể để thằng nhãi này tồn tại trên đời được rồi, muốn giết Viên Kim Phượng, sao có thể bỏ qua cho anh ta chứ.  

Ngay sau đó, cửa toilet mở ra, Hồng Sĩ đang tr@n truồng nửa người, trong tay còn ôm một cô gái đi ra, vừa đi ra liền nhìn thấy Dương Bách Xuyên ngồi trên sô pha.  

“Mày là ai?”  

Hồng Sĩ ngây người hỏi, cái phòng bao này anh ta đã thuê thời gian dài, không có sự cho phép của anh ta thid những người khác không thể tiến vào. 

Nhưng mà đối với Dương Bách Xuyên, cho dù cửa phòng bao có bảo hiểm kép, anh cũng vẫn có thể mở ra. 

Vốn còn muốn tra tấn Hồng Sĩ một chút, nhưng sau khi Dương Bách Xuyên nghe được Hồng Sĩ hạ lệnh giết Viên Kim Phượng, trong lòng anh đã không còn hứng thú gì với Hồng Sĩ nữa, anh giơ tay lên đánh vào người phụ nữ bên cạnh Hồng Sĩ, lập tức khiến người phụ nữ ngất xỉu. 

Anh cũng không muốn giết người vô tội. 

Mục tiêu chỉ là Hồng Sĩ. 

Sau đó, anh lập tức giơ tay lên, một luồng chân hỏa trực tiếp đánh lên người Hồng Sĩ. 

“A~” 

Hồng Sĩ kêu thảm thiết một tiếng, trong nháy mắt bị thiêu thành tro tàn. 

Sau đó Dương Bách Xuyên nhìn thoáng qua tro cốt trên mặt đất rồi rời khỏi phòng ba.

Bình luận

Truyện đang đọc