SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lưu Tích Kỳ hít sâu một hơi, thở hổn hển nói: "Tiên sư nhà cậu, chỉ cần cậu không phải yêu quái là được. Không phải tôi đang nằm mơ chứ?"  

"Biến đê!" Dương Bách Xuyên bật cười mắng.  

Sau đó, chờ Lưu Tích Kỳ bình tĩnh lại, hai người mới tiếp tục trò chuyện.  

"Em gái của Vương Mộ Sinh sắp tới đúng không? Cậu gọi điện cho người ta hỏi thăm xem sao. Đến giờ vẫn chưa thấy động tĩnh gì. Tôi chuẩn bị mở rộng công ty, hơn nữa rượu Cố Nguyên rất đắt hàng, nhất định sẽ dẫn sói tới, không có nhân vật tầm cỡ trấn thủ thì tôi không yên tâm."  

Cháu trai của người đứng đầu Lực lượng vũ trang đã đi làm. Cậu ta tên Nhiếp Tông Nhân, là thiên tài máy tính. Thằng nhóc kia rất giỏi, tạo một trang web và hack một trang web đơn giản như ăn kẹo. Tôi dứt khoát cho cậu ta làm giám đốc bộ phận Internet, tiền lương cũng cao, còn dự định sau này sẽ cho cậu ta cổ phần công ty. Nhất định phải giữ chân thiên tài bậc này. Lát nữa cậu đi gặp người ta đi, nếu không thì khó mà ăn nói với Phó Siêu." Lưu Tích Kỳ nói.  

"Được, lát nữa cậu giới thiệu nhé. Còn phía Vương Mộ Sinh thì chốc nữa tôi sẽ gọi điện hỏi thăm tình hình." Dương Bách Xuyên nghĩ cũng thấy lạ, trước đó Lý Gia nói rằng khi nào họ về Yên Kinh sẽ bảo em chồng đến đây, vậy mà nửa tháng đã qua vẫn không thấy người đến, mà anh cũng không hỏi. Nếu không có Lưu Tích Kỳ nhắc nhở thì anh quên mất tiêu.  

"À phải rồi, việc cải tạo thôn kiến trúc ở quê còn thiếu bao nhiêu tiền, tôi bảo Lâm Hoan gửi cho cậu. Nhắc mới nhớ, cậu đi thăm Lâm Hoan đi. Bao ngày qua người ta cứ nhắc đến cậu mãi, nhưng hai ngày nay cô ấy xin nghỉ phép, không biết có phải xảy ra chuyện gì không." Lưu Tích Kỳ nhắc đến Lâm Hoan.  

"Tôi mới về mà, còn chưa kịp hỏi han. Còn chuyện tiền bạc ở quê thì cậu không cần quan tâm, tôi có biện pháp kiếm tiền. Cậu muốn mở rộng công ty thì cần tiền hơn đó. À đúng rồi, một người bạn thời cấp ba của tôi tên là Cung Lăng Phong đã liên lạc với cậu chưa? Cậu ấy tích trữ ít dược liệu, tôi muốn cậu thu mua hết cho cậu ấy."  

"Hôm qua mới liên lạc. Yên tâm đi, hiện giờ chúng ta đang mở rộng sản xuất, cần rất nhiều dược liệu, tôi còn định hợp tác thêm với Cung Lăng Phong thành lập cứ điểm trồng dược liệu của công ty mình.  

Hai người đang nói chuyện thì điện thoại của Dương Bách Xuyên đổ chuông.  

Anh liếc nhìn thì thấy số điện thoại của Triệu Nam, bèn vội vàng bắt máy. Trong điện thoại, Triệu Nam hỏi anh đã về chưa, tuy không nói nhiều nhưng Dương Bách Xuyên nghe ra giọng cô ấy rất sa sút, hình như đã xảy ra chuyện gì đó. Anh cúp điện thoại, đứng dậy định đi xem tình hình thế nào.

Sau khi chào hỏi Lưu Tích Kỳ, Dương Bách Xuyên trực tiếp rời khỏi công ty, hai người hẹn nhau là tuần sau sẽ gọi nhân viên công ty cùng nhau tụ tập ăn uống.  

Trước khi đi, Lưu Tích Kỳ còn bảo Dương Bách Xuyên mau chóng thúc giục em gái của Vương Mộ Sinh tới, anh ta chuẩn bị dùng tất cả khả năng để mở rộng công ty, không có hậu trường ưu việt sẽ luôn cảm thấy trong lòng lo lắng.  

Mà danh tiếng của lão nhà họ Vương ở Yên Kinh chính là chiếc ô bảo vệ tốt nhất, huống chi lần trước nghe Lý Gia nói em chồng của bà ta còn là nhân tài tài chính chuyên nghiệp của du học sinh Hải Quân, công ty hiện giờ cũng vào thời điểm thiếu nhân tài cao cấp.  

Còn về cháu trai của Phó Siêu, Dương Bách Xuyên cũng không có thời gian gặp, chuẩn bị tuần sau tụ tập liên hoan cùng nhau.  

Lúc đi, Lưu Tích Kỳ mới phát hiện Hầu Đậu Đậu ở một góc, lập tức cạn lời với sở thích nuôi thú cưng của Dương Bách Xuyên, lần trước từ trong núi bắt được một con chồn, hiện tại lại bắt được một con khỉ.  

Bình luận

Truyện đang đọc