SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Một người khác nói xong, Dương Bách Xuyên hiện giờ chắc chắn 80% con chồn tầm bảo trong miệng bọn họ nói chính là linh thú con chồn Hương Hương của mình.  

Vừa nghĩ đến con chồn bị cao thủ cảnh giới Nguyên Anh truy bắt, Dương Bách Xuyên không thể ngồi yên tại chỗ.  

Lòng nóng như lửa đốt, hắn quyết định ngay bây giờ sẽ đi núi La Phù tìm con chồn, ở bí địa Trường Bạch hắn đã bỏ lỡ một lần làm cho con chồn bị thương, lần này nhất định không thể để con chồn xảy ra chuyện.  

Lúc này mấy người bàn bạc muốn đi núi La Phù xem thử, dựa theo lời bọn họ nói, lúc này núi La Phù đã mở rộng toàn bộ môn hộ. Đối với Kim Đan kỳ và Trúc Cơ kỳ đều có thể mở ra, núi La Phù thần bí đối với mỗi người đều có cơ duyên tồn tại.  

Một người trong đó đề nghị: “Việc này không nên chậm trễ, bây giờ chúng ta đi thôi, nghe nói thương hội Thiên Diệp có pháp khí phi hành thuyền muốn phi hành đi núi La Phù trước.”  

“Cũng tốt, trăm năm mới có được một lần, năm đó ta còn là Trúc Cơ hậu kỳ đã đi qua một lần, là trăm năm không dễ dàng mới đi tiếp được.”  

“Hai vị Thành chủ các ngươi có muốn cùng đi núi La Phù tìm cơ duyên không?” Vị Tần lão hỏi.  

Lý Gia Diệu nhếch miệng cười nói: “Mấy vị đi trước một bước đi, Lý mỗ sắp xếp cho tốt mọi việc trong thành, tháng sau mới đi núi La Phù, dù sao thời gian mở ra có tận chín tháng, có rất nhiều thời gian.”  

Dương Bách Xuyên thật sự muốn tìm một người dẫn đường đi tới đó, lần này xem như trịnh trọng dọa sợ, bình tĩnh nói: “Lý thành chủ, ta trái lại muốn đi núi La Phù mở mang kiến thức, chuyện trong thành dù sao ta cũng không hiểu, đành làm phiền ngài rồi!”  

Lý Gia Diệu không cho rằng lời nói của  Dương Bách Xuyên không đúng, cũng thật sự biết danh hiệu Hữu Thành chủ của Dương Bách Xuyên chỉ là một danh hiệu, không có bao nhiêu quyền lực, dù sao ba vạn lão nhân thành danh của lực lượng thành vệ thành Tán Tu mới là căn bản, hắn cười nói: “Không sao, trải qua một trận lần trước, thành Tán Tu đã thái bình, hơn nữa hiện tại núi La Phù đã mở ra, rất nhiều cao thủ đều đi tới núi La Phù, Dương Thành chủ muốn đi cứ việc đi là được.”  

“Vậy thì đa tạ ngài.” Thiện cảm của Dương Bách Xuyên đối với Lý Gia Diệu tăng lên rất nhiều. Lý Gia Diệu mở miệng đã gọi hắn là Dương Thành chủ, đây coi như là chính thức xác nhận thân phận Hữu Thành chủ thành Tán Tu của hắn.  

Mấy người vừa bàn bạc lập tức xuất phát, trước khi đi, Lý Gia Diệu lại kêu Dương Bách Xuyên nói: “Dương thành chủ xin dừng bước!”  

Những người khác biết ý rời khỏi.  

Dương Bách Xuyên nhìn Lý Gia Diệu nói: “Lý thành chủ có chuyện cần phân phó?”  

“Chưa nói đến phân phó. Nếu ngươi là Hữu thành chủ do Đại Thành chủ định ra, hôm nay nếu ngươi có thể tới tìm ta thì chứng tỏ ngươi đã là một phần tử của thành Tán Tu, là cuộc nói chuyện của người một nhà, Lý mỗ cũng có một số việc nhất định phải nhắc nhở Dương huynh đệ.” Lý Gia Diệu nói.  

“Lý thành chủ, mời nói.” Dương Bách Xuyên ôm quyền, trong lòng mơ hồ cảm giác Lý Gia Diệu có ý tốt.  

“Nếu ngươi muốn thành đi núi La Phù, phải cẩn thận mọi chuyện, lúc ở Khai Quan Trang ngươi thắng được trăm vạn linh thạch tiền đặt cược. Đương nhiên thật sự không có trăm vạn, thế nhưng danh tiếng này đã truyền ra ngoài, người khác đều biết ngươi có số linh thạch rất lớn, ngươi chính là một con dê béo.  

Ở thành Tán Tu có quy tắc nên không ai động đến ngươi, nhưng một khi ra khỏi thành thì không giữ được, ngươi cũng biết thành Tán Tu xưa nay đều là không hỏi xuất thân, chỉ cần vào thành Tán Tu thì người tốt người xấu đều tồn tại, đều trốn ở trong thành Tán Tu. Trong đó cũng không thiếu một số lão quái vật tu vi rất mạnh, tội ác tày trời.  

Hơn nữa thành Chiêu Dao và  m Dương Tông cũng treo thưởng để truy nã ngươi, mấy ngày nay ngươi ở thành Tán Tu chính là nhân vật phong vân, thậm chí tin tức có thể đã truyền đến các châu khác. Nếu như một khi ngươi rời khỏi thành Tán Tu, có nghĩ tới hậu quả không?  

Cho nên Dương huynh đệ có thể vẫn không nên đi ra khỏi thành thì tốt hơn, tuy rằng ta không biết tại sao Đại Thành chủ lại coi trọng ngươi, nhưng... Nếu ngươi là Thành chủ do Đại Thành chủ định ra, đó chính là người của mình, những lời này ta vẫn phải nói với ngươi thì tốt hơn.” Lý Gia Diệu chân thành nói.  

Dương Bách Xuyên đương nhiên hiểu những lời Lý Gia Diệu nói, hắn biết rõ hậu quả của việc mình vừa ra khỏi thành, nhưng muốn hắn trơ mắt bỏ mặc con chồn là điều hắn không thể làm.  

“Đa tạ lời quan tâm của Lý đại ca, nhưng đời tu sĩ của ta không phải đang đi trên con đường sinh tử, nếu như sợ đầu sợ đuôi, cho dù sống sót, đối với đạo tâm cũng là bất lợi, Lý đại ca yên tâm, ta sẽ cẩn thận.” Dương Bách Xuyên bịa ra mấy lời nói dối để giả vờ nói với Lý Gia Diệu, hắn đương nhiên không thể nói con chồn xuất hiện ở núi La Phù Sơn rất có thể là linh thú của mình, hắn nhất định phải đi.  

“Thôi, nếu ngươi đã muốn đi, ta cũng không ngăn cản, đây là Truyền Tấn Phù, có thể liên lạc với Đại Thành chủ đại nhân, nếu đi núi La Phù thật sự gặp nguy hiểm thì lập tức nghĩ cách liên hệ với Đại Thành chủ, hy vọng bà có thể giúp ngươi.” Nói xong, Lý Gia Diệu cho Dương Bách Xuyên một viên Truyền Tấn Phù của Lê Nặc.

"Cảm ơn Lý đại ca!" Dương Bách Xuyên rất cảm động, tuy rằng hắn quen Lý Gia Diệu chưa được bao lâu nhưng người ta có thể lên tiếng nhắc nhở đã là rất tốt bụng rồi.  

Sau khi chào tạm biệt, Dương Bách Xuyên và tiểu hòa thượng rời khỏi phủ thành chủ. Dương Bách Xuyên giao lệnh bài tiến vào trận pháp của đình viện cho tiểu hòa thượng, dặn dò hắn, kêu hắn trở về bế quan với anh em Gia Cát, không có chuyện gì thì đừng ra ngoài, Dương Bách Xuyên muốn tới núi La Phù tìm chồn nhỏ.  

Tiểu hòa thượng cũng biết về chồn con của Dương Bách Xuyên. Tiểu hòa thượng biết chuyến đi này của Dương Bách Xuyên sẽ gặp nguy hiểm, nhưng hắn không đủ sức, tu vi của bản thân quá yếu, muốn giúp cũng không giúp nổi Dương Bách Xuyên.  

"Lão đại, ngươi nhất định phải sống sót trở về đó, bọn ta đợi ngươi ở thành Tán Tu." Mắt tiểu hòa thượng đỏ lên.  

"Yên tâm đi. Dù gì hiện tại ta cũng có tu vi Kim Đan trung kỳ, có khả năng tự vệ, trong lúc ngươi tu luyện đừng quên hỏi thăm thử tung tích của những người khác."  

"Được."  

"Quay về đình viện đi, ta đi đây!"  

Dương Bách Xuyên nói xong thì quay người rời khỏi, hắn đã hẹn với đám người Tần lão cùng ngồi thuyền phi hành của thương hội Thiên Diệp đến núi La Phù.  

Thương hội Thiên Diệp rất nổi tiếng ở thành Tán Tu, tuy rằng Dương Bách Xuyên chưa từng đến nhưng sau khi hắn tùy tiện tìm người nghe ngóng đã biết rõ.  

Thiên Diệp lâu khí thế nhất hoa lệ nhất thành Tán Tu chính là chỗ của thương hội Thiên Diệp.

Bình luận

Truyện đang đọc