SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Ban đầu Dương Bách Xuyên còn có thể vững vàng đâm xuống. Nhưng đến ba châm cuối cùng, quần áo trên người anh đã ướt đẫm mồ hôi.  

Dù là châm nhanh hay châm chậm đều hao tốn rất nhiều tinh thần và chân khí. Tay bắt đầu run rẩy, anh cắn răng đâm kim châm lên người Độc Cô Vô Tình.  

Độc Cô Vô Tình nhìn thấy cảnh tượng này, mặc dù cô không nói cảm ơn, song trong lòng đã khắc ghi ân tình của Dương Bách Xuyên.  

Khi một châm cuối cùng đâm vào giữa trán Độc Cô Vô Tình, rốt cuộc Dương Bách Xuyên cũng thở phào nhẹ nhõm.  

Tuy lần này anh không ngất xỉu, nhưng cũng mệt lả.  

Dương Bách Xuyên ngồi phịch xuống sofa, mỉm cười nhìn hai màu đen trắng trên làn da của Độc Cô Vô Tình biến mất với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Anh biết mình đã thành công áp chế khí độc trong người Độc Cô Vô Tình.  

Độc Cô Vô Tình toàn thân cắm đầy châm cũng nhìn thấy hai màu đen trắng trên người hành hạ cô suốt ba năm đã biến mất. Cô không kìm được nước mắt. Cô nhìn Dương Bách Xuyên dựa vào sofa thở hổn hển, khẽ nói: "Cảm ơn."  

Dương Bách Xuyên nghỉ ngơi một lát rồi mới mỉm cười lên tiếng: "Không cần cảm ơn. Hiện tại tôi mới chỉ áp chế khí độc trong cơ thể cô thôi, muốn loại bỏ hoàn toàn thì phải đợi sau này tôi có đủ công lực song..."  

"Ờm..." Dương Bách Xuyên nói đến đây thì nhận ra mình suýt lỡ lời, bèn vội vàng sửa lời: "Đợi sau này tôi giúp cô. Nhưng có lẽ cô phải ở lại Cố Đô một thời gian ngắn, bởi vì cứ cách ba ngày tôi phải châm cứu cho cô một lần."  

Độc Cô Vô Tình không nghe rõ câu cuối của Dương Bách Xuyên, giọng nói tràn đầy cảm kích: "Làm phiền tiên sinh. Không biết tiên sinh có thể cho phép tôi ở lại bên cạnh phục vụ cho tiên sinh, xem như báo đáp ân tình của tiên sinh được không?"  

Dương Bách Xuyên đang chờ câu nói này, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra rối rắm, làm bộ suy xét: "Cũng không phải là không thể. Nhưng tôi là đàn ông, ở chung với cô thì không ổn nhỉ?"  

"Tiên sinh nghĩ nhiều rồi. Ý của Vô Tình là tôi sẽ ở lại bên cạnh bảo vệ sự an toàn của tiên sinh. Hôm nay sát thủ Xương Hoa đến tìm tiên sinh, tuy rằng đã bị Vô Tình đánh đuổi, nhưng tổ chức sát thủ Xương Hoa rất lớn, bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ, nhất định sẽ trở lại tìm tiên sinh gây chuyện." Độc Cô Vô Tình hờ hững cất lời.  

Nhưng Dương Bách Xuyên nghe xong, mặt đỏ bừng lên. Người ta chủ động ở lại là để bảo vệ sự an toàn của anh, vậy mà anh lại hiểu lầm.  

Dương Bách Xuyên hắng giọng "khụ khụ" vài tiếng rồi mặt dày mày dạn nói: "Vậy thì cảm ơn cô. Dù sao cách ba ngày tôi lại phải châm cứu cho cô, chạy qua chạy lại cũng không tiện. Chỗ tôi có phòng ngủ, cô cứ chọn một phòng tùy thích là được."  

Lúc này Dương Bách Xuyên cảm thấy cơ thể đã khôi phục chút sức lực, bèn đứng dậy chuẩn bị đi tắm. Anh đứng dậy, nhìn về phía Độc Cô Vô Tình, tức thì cảm thấy toàn thân bốc lửa.  

Sau khi châm cứu xong, hai người nói chuyện chốc lát, hai màu xanh trắng trên da Độc Cô Vô Tình đã hoàn toàn biến mất, khuôn mặt âm dương cũng khôi phục như thường.  

Vừa rồi nói chuyện anh không chú ý. Bây giờ nhìn Độc Cô Vô Tình, suýt thì anh phun máu luôn.  

Làn da đã hoàn toàn khôi phục như bình thường, Độc Cô Vô Tình biến thành một tiên nữ cổ điển với vẻ ngoài yêu nghiệt, có điều bộ dạng vẫn lạnh lùng như cũ.  

Nếu cô mỉm cười thì Dương Bách Xuyên nhất định sẽ cảm thấy cô chính là yêu cơ thời cổ đại, một nụ cười có thể nghiêng nước đổ thành.  

Làn da trắng nõn ửng hồng, trơn bóng như ngọc, Dương Bách Xuyên nhìn mà muốn phạm tội.  

Song anh vẫn chưa đến nỗi mất lý trí, trong lòng biết rõ Độc Cô Vô Tình là cao thủ võ cổ Ám Kình tầng tám. Anh hít sâu một hơi rồi vội vàng chạy vào phòng tắm, vừa đi vừa nói: "Ờ thì... tôi đi tắm trước đây. Châm trên người cô nửa tiếng nữa mới rút được."  

Dứt lời anh chạy vèo vào phòng tắm, chỉ sợ mình nán lại lâu thêm chút nữa sẽ xảy ra chuyện không hay. Nếu chọc giận Độc Cô Vô Tình... kiếm dẻo vẫn ở bên cạnh cô đó!  

Độc Cô Vô Tình nhìn dáng vẻ chật vật chạy trốn của Dương Bách Xuyên thì sững ra giây lát, sau đó lạnh lùng hừ mũi, thầm nghĩ trong lòng: "Đúng là vị tiên sinh này giỏi y thuật thật, nhưng quá dâm. Sau này mình phải đề phòng một chút."  

Cô nhìn làn da của mình, rồi lại nghĩ đến ánh mắt nóng rực của Dương Bách Xuyên hồi nãy, bỗng dưng hơi thẹn thùng.  

Cô muốn đắp một tấm thảm lên người, nhưng mà toàn thân cắm đầy châm bạc, không thể nhúc nhích được.  

Bình luận

Truyện đang đọc