SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Nghe được những lời Dương Bách Xuyên đọc ra khỏi miệng, Ninh Kha đột nhiên cảm giác tâm trí đều yên tĩnh lại, cũng niệm theo Dương Bách Xuyên!

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Dương Bách Xuyên có chút suy yếu mở hai tròng mắt ra, hai tay đặt sau lưng Ninh Kha buông xuống.  

Mà Ninh Kha cũng lập tức mở hai mắt, giờ phút này cô ta cảm giác cả người thoải mái khó tả, trong bụng có một dòng khí lưu động trong cơ thể.  

“Chẳng lẽ đây là nội lực của võ cổ giả trong truyền thuyết?” Cô ta nói thầm trong lòng.  

Vừa quay đầu, lại nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi Dương Bách Xuyên, giờ khắc này, trong lòng Ninh Kha đột nhiên có chút ngọt ngào, lại nhìn Dương Bách Xuyên thêm lúc nữa, trong lòng cũng không còn tức giận anh nhiều.  

Mặc dù cô ta không hiểu lắm về võ cổ giả, nhưng cũng biết Dương Bách Xuyên chắc là cao thủ về mặt này, hơn nữa hiển nhiên là nửa viên thuốc mà trước đó Dương Bách Xuyên cho cô ta dùng là thứ tốt.  

Thậm chí anh giúp đỡ cô ta, dẫn dắt cô ta bước vào hàng ngũ võ cổ giả.  

Đây là điều mà cô ta luôn tha thiết ước mơ từ nhỏ, hiện giờ dưới sự trợ giúp của Dương Bách Xuyên, ước mơ đã trở thành hiện thực.  

Từ nay về sau không cần hâm mộ chị gái nhà bác cả nữa, không cần ở trong lễ đại thọ hàng năm của bà cố, núp ở phía sau chị gái làm kẻ hèn nhát nữa, Ninh Kha cô cũng trở thành võ cổ giả rồi.  

Mặc dù là sau khi bị mất lần đầu tiên vào đêm qua và trở thành võ cổ giả, nhưng mà, Dương Bách Xuyên... Thật ra... Tên khốn khiếp này cũng không phải quá xấu, tối hôm qua chỉ là cẩn thận nhớ tới cũng không trách được anh...  

Trong đầu Ninh Kha nghĩ vậy.  

Dương Bách Xuyên nhìn thấy sắc mặt Ninh Kha, sau đó lại nhìn một lớp dầu mỡ trên cỏ cô ta, anh đột nhiên có chút muốn cười, nói ra: “Cô cảm giác thế nào? Cô đã nhớ kỹ hết khẩu quyết tôi dạy cho cô chưa?”  

“Nhớ kỹ rồi, một chữ cũng không sai.” Ninh Kha gật đầu, giọng nói cuối cùng cũng dịu dàng hơn rất nhiều.  

Dương Bách Xuyên nghe được cô rất tức giận, trong lòng nảy ra lá gan, lập tức hỏi: “Vậy cô xem xem có thể đi lại thuận tiện chưa?”  

Ninh Kha bị Dương Bách Xuyên hỏi như vậy, sắc mặt đỏ bừng, giọng điệu như ruồi muỗi nói: “Hiện tại thì tốt rồi, không đau nữa.”  

“Khụ khụ, vậy thì tốt rồi, tôi đi lấy quần áo cho cô, cô mau đi tắm rửa đi ~ ha ha!” Dương Bách Xuyên từ trên giường nhảy xuống, vừa nói vừa đi ra ngoài.  

Ninh Kha vẫn chưa kịp phản ứng Dương Bách Xuyên bảo cô ta tắm rửa là có ý gì, liền nhìn thấy Dương Bách Xuyên cười đi vào, trong tay mang theo một đống lớn quần áo.  

“Cũng không biết có hợp hay không, dù sao các loại acc đều có cô thử xem, tôi đi ra ngoài trước ~”  

Dương Bách Xuyên nói xong thì xoay người đi ra phòng ngủ, thuận tay đóng kín cửa phòng.  

Thế nhưng sau một khắc phòng ngủ lại truyền đến một tiếng thét chói tai của Ninh Kha  

“A~”  

Dương Bách Xuyên nghe được nhưng nàng không có khẩn trương, cười ha ha đi vào phòng bếp nấu cơm.  

Bởi vì anh biết giờ phút này Ninh Kha thét chói tai là vì cái gì, là sau khi đan Tôi thể để rèn luyện thể chất, trong cơ thể bài tiết ra một lớp độc tố, đây là chuyện tốt.  

Nhưng đối với con gái mà nói, ngửi thấy mùi tanh hôi thối trên người mình chính là chuyện lớn không thể chịu nổi, cho nên chuyện cô ta thét chói tai là rất bình thường.

Bình luận

Truyện đang đọc