SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Đúng vậy, lão phu đảm bảo chỉ cần người thả tôn nhi của ta ra, ta sẽ không truy cứu trách nhiệm của ngươi.” Lão giả trầm giọng nói.  

“Ha hả, ngươi là ai? Lời đảm bảo hữu dụng không?” Dương Bách Xuyên nheo mắt lại, trong lòng nói thầm, tin ngươi ta là heo.  

Lão giả nói: “Lão phu là Viên Nhật Tân, là Túc lão thứ ba của vương thành Mạo Hiểm, thánh địa điện Mạo Hiểm, mặc dù ngươi là Xuất Khiếu hậu kỳ nhưng ở trong mắt lão phu, ngươi chỉ là con kiến. Ngươi thấy lão phu sẽ làm khó một con kiến sao, truyền ra ngoài sẽ làm người chê cười, cho nên lão phu đảm bảo sẽ không làm khó ngươi.”  

“Ha ha ha ~” Dương Bách Xuyên điên cuồng cười, lớn tiếng nói: “Nếu ngươi là Viên Thiên Cương có lẽ ta sẽ tin ngươi, đáng tiếc ngươi là Viên Nhật Tân, coi ta ngốc đến vậy? Hiện tại tránh ra cho ta, nếu không ta bóp ch3t tên cặn bã này.”  

“Ngươi…” Viên Nhật Tân giận dữ, ông ta cũng không biết Viên Thiên Cương trong miệng Dương Bách Xuyên là ai, nhưng không ngờ tiểu tử này lại to gan như vậy.  

“Ngươi cái gì, tránh đường, nếu không ta giế t chết cháu trai bảo bối của ngươi.” Nói xong, Dương Bách Xuyên tăng thêm sức ở tay, Viên Văn Thiên bị bóp đỏ bừng mặt.  

Viên Nhật Tân nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên, âm trầm nói: “Nếu hiện tại ngươi dám giế t chết tôn nhi của ta, lão phu đảm bảo sẽ làm ngươi chết không xong, hiện tại buông tôn nhi của ta ra.”  

Nói xong, hơi thở trên người Viên Nhật Tân biến đổi, lao về phía Dương Bách Xuyên đè ép xuống.  

“Hừ ~”  

Dương Bách Xuyên không sợ ông ta, vận chuyển Càn Khôn Tạo Hóa Quyết, nhẹ nhàng xua đuổi được uy áp của Viên Nhật Tân, đồng thời dùng sức bóp cổ Viên Văn Thiên.  

Advertisement

“A a… A….”  

Cổ họng của Viên Văn Thiên phát ra âm thanh a a, sắc mặt chuyển hồng sang xanh, bắt đầu trợn trắng mắt.  

Dương Bách Xuyên đang đánh cuộc, đánh cuộc Viên Nhật Tân không dám thật sự trở mặt ra tay.  

Nếu lão già này thật sự không quan tâm sống chết của cháu trai, cùng lắm Dương Bách Xuyên bóp ch3t Viên Văn Thiên, sau đó chém giết ông ta, hiện giờ hắn cũng không phải là tay mơ mặc người xâu xé. Tu vi đạt đến Xuất Khiếu hậu kỳ, không phải là con kiến bình thường, ép nóng nảy đừng nói đối phương là Phân Thần cảnh sơ kỳ, cho dù cường đại hơn thì sao chứ?  

Một lúc sau hơi thở bao phủ trên ngươi Dương Bách Xuyên biến mất không thấy.  

“Dừng tay!” Cuối cùng Viên Nhật Tân không dám đánh cuộc, Viên Văn Thiên là cháu trai duy nhất của ông ta, ông ta không dám ép Dương Bách Xuyên. Hơn nữa vừa rồi thi triển uy áp, ông ta phát hiện Dương Bách Xuyên không bị ảnh hưởng.  

Điều này làm cho Viên Nhật Tân không dám ép chặt, hù dọa là được rồi.  

“Lui về sau 300 mét.” Dương Bách Xuyên vẫn không thả lỏng cổ của Viên Văn Thiên, lạnh giọng ra lệnh cho Viên Nhật Tân.  

Lúc này trong mắt của Viên Nhật Tân tràn đầy sát khí, đôi mắt giống như rắn độc nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên, lui về sau 300 mét.  

Ông ta không dám đánh cuộc.  

Dương Bách Xuyên nhếch môi cười: “Cũng không tin không trị được một lão già như ngươi.”  

Dứt lời, sau đó gật đầu ra hiệu với Chiêm Khánh Nhân tránh ở nơi xa, đi trước.  

Mặc dù Chiêm Khánh Nhân rất muốn hỏi một câu có tìm được Hồ Tiên Nhi không, nhưng dưới loại tình huống này hắn ta cũng không thể lên tiếng, thúc giục Vân Hỏa Khuyển.  

Sau đó Dương Bách Xuyên di chuyển chân, trực tiếp bắt lấy Viên Văn Thiên bị bóp nửa sống nửa chết biến mất tại chỗ.  

Dương Bách Xuyên vừa đi, đám người đứng xem náo nhiệt ở trong ngoài thành hít một hơi sâu, sôi nổi nghị luận, trầm trồ khen Dương Bách Xuyên có thể áp chế được Túc lão thứ ba của điện Mạo Hiểm, hắn là người đầu tiên.  

Lại còn có thể thành công.  

Rất nhanh có người lột ra thân phận của Dương Bách Xuyên, lấy được thông tin từ trong miệng cười gác cửa thành, Dương Bách Xuyên là người đi vào thành cùng với công chúa Trịnh Bân Bân, tên đăng ký là Dương Bách Xuyên.  

Hôm nay gi ết chết năm tên tùy tùng của Viên Văn Thiên, nguyên nhân là bênh vực kẻ yếu, vì một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, tên tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ kia cũng bị mọi người lột được thân phận, là người đi vào thành Mạo Hiểm mười mấy năm trước, tên là Chiêm Khánh Nhân. Bởi vì Viên Văn Thiên bắt đi nữ nhân của Chiêm Khánh Nhân,còn cố ý làm khó dễ Chiêm Khánh Nhân, bắt hắn ta đi vùng cấm Nam Bộ tìm kiếm thiên tài địa bảo.  

Kết quả Chiêm Khánh Nhân dẫn người đi đến vùng cấm Nam Bộ, nghe nói xảy ra chuyện ở bên ngoài, Chiêm Khánh Nhân trốn thoát, sau đó đến chỗ Viên Văn Thiên đòi người, kết quả bị Viên Văn Thiên đánh, Dương Bách Xuyên ra tay lo chuyện bất công của thiên hạ, thu thập ác bá Viên Văn Thiên, lúc này mới dẫn ra gia gia của Viên Văn Thiên.  

Ở vương thành Mạo Hiểm có lời đồn, Túc lão thứ ba của điện Mạo Hiểm, Viên Nhật Tân mới là cường giả đệ nhất của điện Mạo Hiểm, hiện giờ lại bị một người tên Dương Bách Xuyên áp chế nén giận.  

Rất nhiều người bị Viên Văn Thiên làm khó dễ đều cảm thấy thống khoái, nhưng đồng thời cũng lo lắng cho Dương Bách Xuyên, bị Viên Nhật Tân theo dõi coi như chỉ còn đường chết.  

Trên đại mạc mênh mang, Dương Bách Xuyên đuổi theo Chiêm Khánh Nhân, hai người chạy như điên, một ngày sau bước vào địa giới của vùng cấm Nam Bộ, lúc này Chiêm Khánh Nhân mới thả lỏng lại, càng nghĩ càng cảm thấy mình hèn nhát.  

Nơi này là vùng cấm Nam Bộ, đi phía trước là con đường chết, lùi về sau khẳng định có lão già Viên Nhật Tân kia bám theo. Nghĩ lại đều bởi vì tên cặn bã Viên Văn Thiên này bắt Hồ Tiên Nhi áp chế hắn ta đi vùng cấm Nam Bộ tìm linh dược, kết quả chẳng những không tìm được, ngược lại còn làm cho Mai Thi Dĩnh và mấy người bạn tốt bỏ mạng, hiện tại Dương Bách Xuyên tay không đến đây, hiển nhiên không tìm được Hồ Tiên Nhi, hoặc Hồ Tiên Nhi đã bị giết hại.  

Vì vậy Chiêm Khánh Nhân càng nghĩ càng giận, dừng lại nhìn chằm chằm nửa sống nửa chết Viên Văn Thiên, nện một quyền xuống đầu của Viên Văn Thiên.  

“Phụt ~”  

m thanh tan vỡ như dưa hấu nát vang lên.  

Điều này làm cho Dương Bách Xuyên không kịp phản ứng.  

“Ngươi… Ngươi ngươi ngươi…” Dương Bách Xuyên nhìn Chiêm Khánh Nhân không nói lên lời.  

“Đừng ngươi, ta giết tên cặn bã này báo thù cho đám Tiên Nhi.” Chiêm Khánh Nhân tức giận nói.  

“Ai nói ta không cứu được Tiên Nhi? Trên người ta có pháp bảo Động Thiên, Tiên Nhi cô nương ở bên trong, ngươi… Chiêm yêu nghiệt, ngươi gi ết chết bùa hộ mệnh của chúng ta rồi.” Trong lòng Dương Bách Xuyên co giật, hai người bọn họ chạy như điên, hắn quên nói đã cứu được Hồ Tiên Nhi, giờ đang ở trong không gian hồ Càn Khôn.  

Giờ thì hay rồi, Viên Văn Thiên chết, hai người bọn họ chắc chắn sẽ bị lão già Viên Nhật Tân kia đuổi giết đến tận cùng chân trời.  

“A, tại sao ngươi không nói sớm?” Chiêm Khánh Nhân ngạc nhiên.  

“Ta…” Dương Bách Xuyên còn chưa nói xong, tiếng gầm rú giận dữ vang lên tận trời.   

Bình luận

Truyện đang đọc