SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Khi nói chuyện có thể trò chuyện được với mình, cảm giác này thực tốt.  

“Vậy ta gọi ngươi là Dương huynh đệ!” Lão Mạnh cười nói.  

“Không vấn đề gì. Chỉ là cách gọi thôi mà, người tu đạo không quan tâm mấy cái này.” Dương Bách Xuyên cười nói.  

Lão Mạnh thâm ý nói: “Tuy là nói như vậy nhưng người tu đạo cũng là người trên thương truòng, vẫn phải dính khói bụi trần gian thôi, haha.”  

Dương Bách Xuyên nghe vậy thì trong lòng chấn động, cảm thấy lão Mạnh nói có lý, cũng ăn khớp với suy nghĩ trong lòng hắn. Hắn chưa từng nghĩ đến việc sau khi tu đạo thì không được thất tình lục dục, ngược lại hắn lại càng muốn theo đuổi căn nguyên hơn.  

Đối với Dương Bách Xuyên, càng gần cuộc sống thì con đường càng tốt, nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, tâm cảnh của hắn đã xảy ra biến đổi, đã quên mất rất nhiều thói quen thương trường, ví dụ như ăn cơm, ngủ.  

Hôm nay nghe lão Mạnh nói như vậy, tâm cảnh của hắn như đá lớn như đầm sâu, trong chớp mắt đã vang lên rất nhiều chuyện.  

Đột nhiên tâm tình thả lỏng không ít, nhưng mong muốn trở về nhà lại càng cấp thiếp hơn.  

Lúc này lão Mạnh nói: “Dương huynh đệ muốn đi thương hành Linh Sơn Cốc đúng lúc đi ngang qua chợ yêu thú lớn nhất thành Yêu Quang, ta dẫn ngươi đi xem một chút. Chợ yêu thú mặc dù ở thành Yêu Quang nhưng lại nổi tiếng ở toàn bộ Sơn Hải Giới, đi đến thành Yêu Quang mà lại không đi chợ yêu thú xem một chút thì chẳng khác nào đi không.”  

Dương Bách Xuyên cười nói: “Vậy thì phải đạ tạ lão Mạnh rồi.”  

Nghe lão Mạnh nói vậy, ý niệm của Dương Bách Xuyên giống như đã thông suốt rất nhiều, tâm cảnh cũng tăng lên. Dù sao trên đường đi có lo lắng đến đâu thì cũng không nên vội, đi xem một chút cũng tốt.  

Hai người đi lại trong đám người, vừa đi vừa trò chuyện.  

Lão Mạnh là người nhiều chuyện, rất nhiều chuyện liên quan đến chợ yêu thú hay thành Yêu Quang, không cần Dương Bách Xuyên mở miệng hỏi thì hắn đã giới thiệu cho Dương Bách Xuyên biết rồi, nói một cách nghiêm chỉnh thì đây chính là một người dẫn đường có kinh nghiệm đầy mình.  

“Dương huynh đệ nếu có linh thạch dư thừa thì có thể cân nhắc đến việc mua một con chim muông ấu thú về nuôi. Người tu chân luôn hậm mộ những người có chim muông ấu thú để cưỡi. Nhưng mà những con chim muông yêu thú trưởng thành thường có linh trí, những con chim muông tính tình cao ngạo nếu chẳng may bị bắt thì cũng sẽ không chịu làm vật cưỡi cho con người, nó thà tình nguyện đập đầu tự tử cũng sẽ không cam chịu.  

Nhưng những con chim muông ấu thú sẽ không như vậy. Nuôi chúng từ nhỏ, lúc trưởng thành rất trung thành với chủ nhân, như cánh tay điều khiển ngón tay vậy, điều quan trọng nhất là có lợi, chỉ tốn một ít thời gian thôi nhưng đối với những người tu đạo như chúng ta mà nói thì một khi đã đạt đến thành tựu Nguyên Anh thì thời gian không còn tồn tại nữa, một tăm tám mươi năm chỉ là con số nhỏ, dùng mấy chục năm để nuôi một con chim muông ấu thú rất có lợi.  

Còn có linh thú chiến đấu cũng có thể mua được. Khác với chim muông yêu thú, giá của linh thú chiến đấu sẽ thấp hơn, tất nhiên không phải tuyệt đối. Có một số linh thú có huyết mạch cường đại vẫn rất đắt nhưng mà linh thú có huyết mạch cường đại thường không dễ mua được, có con nào là con đấy bị người khác mua mất.  

Ba thế lực lớn của thành Yêu Quang thường sẽ bắt những linh thú và chim muông thượng thừa mang đi đấu giá, đổi lấy lợi ích lớn hơn nữa...”  

Lão Mạnh vừa đi vừa nói còn Dương Bách Xuyên chỉ cười lắng nghe, không nói gì cả. Hắn không nói cho lão Mạnh biết hắn có một Phong Lôi Điểu cấp bốn, hay là Tiểu Bạch - một chim muông yêu thú biến dị.  

Theo như lão Mạnh giải thích thì thành Yêu Quang bắt được rất nhiều yêu thú, điều này khiến trong lòng Dương Bách Xuyên vô cùng hoài nghi. Tu sĩ ở thành Yêu Quang bắt một lượng lớn chim muông yêu thú như vậy chẳng lẽ không bị Yêu tộc cắn trả sao?  

Mặc dù nghe nói ở Sơn Hải Giới, Nhân tộc cường thế, Yêu tộc yếu thế nhưng hắn nghe đại ca kết nghĩa Bạch Khởi nói, chỉ ở ngoài địa hạt Hải Nội, ở địa bàn của Nhân tộc thì Yêu tộc mới yếu thế thôi.  

Còn ở trong địa hạt Hải Nội ở địa bàn của Yêu tộc thì Yêu tộc vô cùng mạnh mẽ, Nhân tộc cũng không dám tuỳ tiện đặt chân đến đại hạt Hải Nội trêu chọc Yêu tộc.  

Hình như Yêu tộc và Nhân tộc còn ký hiệp nghị gì đó, không xâm phạm lẫn nhau. Bình thường nhân yêu ở hai tộc chỉ tranh đấu với nhau ở trong ranh giới cuối cùng mà thôi.  

Lão Mạnh giải thích, đi cùng Bách Vân Xuyên đến gần chợ yêu thú thì nghe thấy, thành Yêu Quang quả thật đúng là chợ yêu thú.  

Một đường thẳng tiến, các loại tiếng rao bán yêu thú ở các gian hàng, yêu thú dáng vẻ hình dạng nào cũng có, có rất nhiều yêu thú Dương Bách Xuyên lần đầu tiên gặp bị giam ở trong lồng, có một số yêu thú trên nguời bị khống chế bởi vòng khốn yêu, nhìn vô cùng đáng thương.  

Bình luận

Truyện đang đọc