SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Tất nhiên, đạo tràng Vu Hàm là nơi đầy bảo bối, cùng là nơi đầy nguy hiểm, chưa nói đến khí độc quanh năm, quan trọng nhất là có dã thú hung mãnh bảo hộ ở trong đó. 

Nghe nói mỗi lần thăm dò đều có rất nhiều bẩm sinh bỏ mạng ở bên trong… 

Dương Bách Xuyên nghe được những lời này, hai mắt sáng rực, ở trong lòng hỏi qua sư phụ về chuyện cổ vu. Sư phụ Vân Thiên Tà nói, thật ra đó cũng là một loại của người tu chân, chẳng qua truyền thừa không giống nhau. 

Người tu chân cũng có cách gọi cổ vu, không phải chuyên môn tu luyện cường kiện thân thể. Người nắm giữ vu thuật vô cùng cường đại, người tu chân cổ vu chính là Luyện Thể sĩ cường đại, giống như Luyện Khí sĩ. 

Vì vậy khác nhau ở chỗ một bên là tu thể nhập đạo, một bên là tu thần hồn nhập đạo. 

Nhưng dựa theo sư phụ nói, ở giới tu chân vu thuật cổ cũng đã thất truyền. 

Nếu đạo tràng Vu Hàm trong miệng đám người Bách Sơn chính là đạo tràng của một vị vu y, có lẽ thực sự có thứ tốt. 

Dương Bách Xuyên đặc biệt chờ mong chuyến đi này. 

Dương Bách Xuyên cũng từng nhìn qua ghi chép về vu thuật trong một quyển sách cổ viết về dã sử Chiến Quốc. 

Trong hiểu biết của anh, vu là đời trước của Đạo gia, nghĩa gốc là người được tôn xưng ngang hàng với thần ở cổ đại. Ở Trung Quốc cổ đại, y sư cũng được gọi là vu, bây giờ vu sư còn mang theo nghĩa là mụ phù thủy… 

Người xưa cho rằng, vu có thể nói chuyện với quỷ thần, có thể sử dụng sức mạnh của quỷ thần để trừ tà làm giàu. Ví dụ như phục quỷ, tiên đoán, cầu mua, chẩn bệnh… dần dần trở thành một loại chức nghiệp không thể thiếu trong sinh hoạt của xã hội cổ đại. 

Mặt khác, vu cũng là một loại người đội trời đạp đất, liên thông với trời đất, thống nhất người với người, chân chính khai thiên lập địa. 

Trong chuyện xưa thần thoại Hoa Hạ cũng có truyền thuyết mười hai vu tổ, tương truyền Bàn Cổ tuân theo pháp chỉ của Hồng Quân, dùng cờ của Bàn Cổ bổ ra Hỗn Độn, dùng Thái Cực Đồ chia ra địa hỏa phong thủy, phân rõ càn khôn, sáng lập thế giới Hồng Hoang, tạo ra lục đạo luân hồi, không ngừng sinh sôi. 

Bàn Cổ không còn sức lực chống đỡ lực lượng trời đất mà chết, nguyên thần hóa thành Tam Thanh (Thái Thượng Lão Quân, Nguyên Thủy Thiên Tôn, giáo chủ Thông Thiên) khai thiên lập địa, tinh huyết trong thân thể hóa thành mười hai tổ vu, còn một bộ phận nhỏ lưu chuyển trong lục đạo luân hồi. 

Tóm lại trong truyền thuyết Hoa Hạ, cổ vu chiếm vị trí rất quan trọng. 

Mà Vu Hàm là nhân vật có thật trong lịch sử. 

Dương Bách Xuyên chưa bao giờ nghĩ đến, có một ngày anh sẽ đi đến đạo tràng cổ vu y, từ điểm này có thể nhìn ra được lịch sử truyền thừa của các tông môn cổ xưa vô cùng xa xăm, nội tình cũng không thể khinh thường. 

Bây giờ anh mới chỉ tiếp xúc đến võ cổ giả bẩm sinh tầng một tầng hai, ai biết trong tông môn của bọn họ có tầng hai trở nên hay không, thậm chí là cao thủ bẩm sinh tầng chín? 

Không thể nghi ngờ là có. 

Nghĩ đến đây, trong lòng của Dương Bách Xuyên vô cùng lo lắng, hôm nay không chút khách khí đối nghịch với Nguyên Thần Tử, Đinh Dương, mặc dù cuối cùng hai người không trở mặt. 

Nhưng nghĩ lại có lẽ là vì thấy hai cao thủ Tiên Thiên tầng hai Hạ Lộ cà Bách Sơn thân cận với anh. 

Nếu không có Hạ Lộ và Bách Sơn ở đây, Dương Bách Xuyên đoán Nguyên Thần Tử và Đinh Dương sẽ không dễ dàng bỏ qua chính mình. 

Trong lòng nghĩ, xem ra phải phòng bị Nguyên Thần Tử và Đinh Dương, không chừng hai người này sẽ chơi xấu ở sau lưng. 

Về phương diện khác, chắc chắn sau lưng bọn họ còn có võ cổ giả bẩm sinh, chẳng may sau này đến tìm anh gây rắc rối? 

Điều này không thể nói trước. 

Nghĩ lại ở đại hội võ cổ ngày hôm qua, biểu hiện có chút chói mắt, luyện chế đan Bồi Nguyên, triển lãm võ kỹ bẩm sinh, còn không dưới ba loại, điều này có thể dẫn đến những người khác tham lam tìm đến hay không? 

Hơn nữa ngày hôm qua trước khi đi, bởi vì Dương Bách Xuyên phải đi đến đạo tràng Vu Hàm nên đã tống hết Lục Tuyết Hi và đồ đệ về Cố Đô, chẳng may có thể lực võ cổ theo dõi bọn họ thì sao? 

Nghĩ như vậy, đột nhiên trong lòng Dương Bách Xuyên trở nên bực bội. 

Đúng lúc này, đạo trưởng Trường Linh đi phía trước nói: “Chúng ta đã đến nơi, có vẻ sương mù sắp tan hết, cửa Vu Sơn sẽ mở ra.” 

Trường Linh mở miệng cũng đánh gãy suy nghĩ của, vừa ngẩng đầu phát hiện đoàn người đã đi đến giữa sườn núi. 

Nơi này là một ngọn núi nằm trong một dãy núi, sắc trời trên ngọn núi này rất sáng, đi thêm hơn ba giờ vòng ra sau lưng giữa sườn núi. 

Một tầng sương mù dày đặc xuất hiện trong tầm mắt, bốn phía có núi lớn vây quanh, sương mù màu trắng sữa cách chỗ anh vài trăm thước đang quay cuồng, gió thổi cũng không thể tiêu tan. 

Nơi này chính là Vu Sơn mà đạo trưởng Trường Linh nói, Vu Hàm chân chính ở sâu trong núi lớn sau lớp sương mù dày đặc. 

Dương Bách Xuyên hỏi Bách Sơn: “Tại sao lại dừng lại? Không thể trực tiếp đi qua?” 

“Sư tổ không biết, ngài hãy nhìn dương mù trên núi xem, kéo dài mấy trăm dặm, còn là rừng rậm nguyên thủy, không đợi được sương mù tan hết chúng ta không những không vào được mà con lạc đường, trúng độc sương mù này sẽ không thể chịu đựng nổi. 

Mười năm trước bề trên của Trường Linh đã từng đi vào, cậu ta có kinh nghiệm, chúng ta chỉ cần đi theo cậu ta vào núi là được. Hơn nữa dựa theo lời kể của một vị tiền bối Võ Đang từng đi vào, sương mù sẽ tự động rút lui vào thời gian nhất định, chúng ta phải nắm được thời gian này, đi vào ngọn núi trước mắt, sau đó tìm được cửa vào, lúc đó mới có thể đi vào đạo tràng Vu Hàm.”

Bình luận

Truyện đang đọc