SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trên tay là kiếm Đồ Long, trong cơ thể còn có chân khí hùng hậu, trong đầu chứa pháp thuật, sợ cái gì?  

Dương Bách Xuyên mặc kệ hai thanh âm tràn ngập cảnh cáo kia, khóe miệng nở nụ cười lạnh lẽo, bàn tay vừa lật đã nắm lấy Mộc Phi Cừu, kéo một phát từ đầu đến chân, đối phương ngay lập tức gào thét thảm thiết.  

"A..."  

Liếc mắt nhìn lại, trên tay Dương Bách Xuyên đã nhiều hơn một tấm da người, thân thể máu chảy đầm đìa của Mộc Phi Cừu cũng bị anh bóp thành một đống thịt vụn.  

“Lớn mật!”  

“Đạo hữu, tội gì chứ!”  

Hai bóng dáng kia nháy mắt đã đến.  

Lúc này có người hoảng sợ nói: “Thế mà lại là Mộc Đạo Nhiên lão tổ của Thanh Thành và Trần Vân Phong của Thiên Cương Sơn, nghe đồn hai vị này đều là Tiên Thiên tầng chín đại viên mãn đấy!"  

“Lần này Dương Bách Xuyên gặp rắc rối rồi, Trần Vân Phong của Thiên Cương Sơn làm chủ nhà ra tay hay không thì chưa chắc, nhưng chỉ riêng Mộc Đạo Nhiên phái Thanh Thành cũng đủ giải quyết Dương Bách Xuyên rồi.”  

“Dương Bách Xuyên có biệt danh Dương điên ở giới võ cổ, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền, nói lột da Mộc Phi Cừu thì lột thật, đúng là… Vừa lớn mật vừa có bản lĩnh!”  

“Mấu chốt là rõ ràng anh ta đã thấy hai đại cao thủ đến vẫn giết chết Mộc Phi Cừu như trước, phần can đảm này, không phải người điên thì là thằng ngu.”  

“Vậy cũng chưa chắc, nếu Dương Bách Xuyên đã biết hai đại cao thủ đến mà vẫn dám giết chết Mộc Phi Cừu, tôi thấy, là người ta tự tin vào thực lực đấy!”  

“Xong rồi, có thực lực thì cũng chỉ là Tiên Thiên tầng chín cao cấp ma thôi, so với Tiên Thiên tầng chín đại viên mãn, tuy nói chỉ chênh lệch nửa cấp nhưng tu luyện tới trình độ này, nửa cấp chẳng khác gì một trời một vực, lão tổ Thanh Thành nổi giận, Dương Bách Xuyên không chết cũng phải bị lột một lớp da!”  

“Coi tiếp đi, chưa biết sẽ thế nào đâu!”  

Dương Bách Xuyên nghe tiếng bàn tán trong sân, xem như hiểu được một ít tin tức, híp mắt, chỉ thấy hai gã lão già tóc bạc trắng, một người mặc trường bào màu xanh, người kia mặc trường bào màu trắng, đồng thời rơi xuống trước mặt anh.  

Từ màu sắc quần áo, lão đầu áo xanh chính là Mộc Đạo Nhiê của phái Thanh Thành, còn lão đầu áo trắng chính là Trần Vân Phong của Thiên Cương Sơn.  

Kêu anh lớn mật chính là Mộc Đạo Nhiên phái Thanh Thành.  

Mộc Đạo Nhiên trơ mắt nhìn Dương Bách Xuyên lột da giết chết đệ tử nhà mình, một khuôn mặt già nua đã chuyển sang màu tím, hạ xuống từ giữa không trung, nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên bằng ánh mắt sắc bén như đao: "Được được, cẩu tặc Dương Bách Xuyên, trước sau chém giết hai mươi tám đệ tử Thanh Thành, vốn dĩ lần này lão phu muốn tìm mày tính sổ, không nghĩ tới mi lại càn rỡ đến mức này. Giết người như ngóe, thủ đoạn tàn nhẫn, thêm chuyện diệt môn ở đảo Hồng Kông, đủ loại dấu hiệu cho thấy mi đã vào Ma đạo. Vì vậy hôm nay lão phu phải trừ hại vì dân, chém chết tên ma đầu mi.”  

“Ha ha ha!” Nghe xong, Dương Bách Xuyên lập tức cười phá lên, nhìn chằm chằm lão: “Lão già bất tử, sao ông không hỏi đệ tử Thanh Thành có đáng chết hay không? Vừa đi lên đã chụp mũ ma đầu cho tôi, hay quá nhỉ! Tôi có thể nói cho ông biết, người Thanh Thành đáng chết, mấy lão bất tử như ông tôi giết cả đám, trừ hại vì dân?   

Tốt, ngược lại hôm nay tôi muốn nhìn xem, bộ xương già của ông có bản lĩnh gì, nói khoác không biết ngượng! Còn dám mặt dày vô sỉ tự xưng là tông môn cổ xưa, nực cười, khoác lên mình tấm da tông môn là có thể tùy ý ra tay đánh người, tùy tiện phá hủy lều trại người khác vất vả dựng lên à, so ra ai mới là Ma đạo?”  

Dương Bách Xuyên nói xong lập tức khiến cho rất nhiều người trong sân bùng nổ.  

“Đúng vậy, mấy tông môn cổ xưa này thường ngày quen thói ỷ thế hiếp người, bắt nạt người khác thành thói quen.”  

“Anh nói nhỏ thôi…”  

“Tôi không sợ!”  

“...”  

Đám đông xì xào bàn tán, có một số người từng bị Thanh Thành chèn ép trốn trong đám người tức giận bất bình, lên tiếng ủng hộ Dương Bách Xuyên nhưng kêu bọn họ đi ra thì không ai dám.  

“Hừ, nếu kích động lòng người có tác dụng thì đây cũng không phải giới võ cổ mạnh được yếu thua, hôm nay lão phu sẽ nhìn xem, thực lực của mi có đủ để mi miệng cứng hay không!” Mộc Đạo Nhiên lạnh lùng hừ một tiếng, chuẩn bị ra tay.  

Đúng lúc này, Trần Vân Phong Thiên Cương Sơn vội vàng mở miệng: “Đạo Nhiên bớt giận, có thể cho lão phu một cái mặt mũi không, lần này là Thiên Cương Sơn làm chủ nhà tổ chức đại hội luận đạo, hôm nay trước tiên đừng đánh đánh giết giết được không?"  

“Hừ, Trần Vân Phong, đừng nhiều lời, cẩu tặc Dương Bách Xuyên dám giết chết đệ tử Thanh Thành ngay dưới mí mắt lão phu, đổi lại là ông có thể nuốt xuống cục tức này không? Đừng ngăn cản, nếu không lão phu sẽ trở mặt với ông!"  

Mộc Đạo Nhiên còn ngang ngược hơn cả Mộc Phi Cừu, không thèm cho chủ nhà Thiên Cương Sơn tí mặt mũi nào.  

"Ông!" Trần Vân Phong tức giận đến vểnh râu.  

Lúc này Mộc Đạo Nhiên đã hóa thành tàn ảnh xông về phía Dương Bách Xuyên.  

“Cẩu tặc, chết đi cho lão phu!" Mộc Đạo Nhiên gầm lên, chân nguyên ngưng kết thành nắm đấm khổng lộ nện xuống đầu Dương Bách Xuyên.  

Bình luận

Truyện đang đọc