SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Dương Bách Xuyên nghe bà nội nói chuyện một cách ung dung như vậy, anh biết rõ, ở cái độ tuổi này của bà đã nhìn thấu mọi chuyện, anh cũng hiểu, không phải ai cũng muốn theo con đường tu chân, anh không thể cưỡng ép, hơn nữa với độ tuổi của nội, anh cũng không có cách nào thay đổi được, những chuyện mà hiện tại anh có thể làm chỉ là thỏa mãn mọi ý nguyện của bà nội khi còn sống.  

Nghĩ đến đây, Dương Bách Xuyên nắm chặt tay của bà, anh nghiêm túc nói: “Bà nội yên tâm, đợi cháu và Nam Nam trao đổi, bọn cháu sẽ kết hôn, lần này trở về cháu không đi đâu cả, chỉ ở nhà với nội thôi.”  

“Được được được, nếu như vậy thì cháu không cần lo chuyện này, bà sẽ chọn ngày lành tháng tốt giúp hai cháu, nhưng mà...Haiz, thằng nhóc thối này, rước một thân nợ tình, chuyện này đúng là phiền toái ~” Bà nội nói tới đây thì trừng mắt nhìn Dương Bách Xuyên một cái, giống như sớm đã phát hiện ra anh và mấy người phụ nữ khác.  

Dương Bách Xuyên bị bà nội nói như vậy, mặt anh bắt đầu nóng lên, trong nháy mắt cũng không biết phải trả lời bà thế nào, nghĩ đến đây chỉ cảm thấy chua xót, anh và Triệu Nam kết hôn thì mấy người kia phải làm sao bây giờ? Đây quả thực là một vấn đề đau đầu.  

Nhưng mà ngay lúc này bà nội lườm anh nói: “Cháu nói thật cho bà biết, rốt cuộc thì cháu đã dây dưa với bao nhiêu người rồi.”  

Dương Bách Xuyên chỉ hận không tìm được một cái lỗ để chui vào, chuyện này bảo anh nói thế nào đây?  

“Bà nội...Bà hỏi như vậy thì làm sao mà cháu trả lời được!”  

“Thằng nhóc thối, cháu dám làm mà không dám thừa nhận à, nói, đứng trước mặt liệt tổ liệt tông nói rõ ràng, người nhà họ Dương ta lại không gánh trách nhiệm?” Bà nội trừng mắt vỗ nhẹ vào đầu Dương Bách Xuyên một cái.  

Dưới cái nhìn chằm chằm của bà nội, Dương Bách Xuyên chỉ có thể đỏ mặt nói: “Trong thôn của chúng ta thì có chị Kim Phượng, Âu Dương Ngọc Thanh, Bộ Thanh Mai, Độc Cô Vô Tình, Ninh Kha, Lâm Hoan, đều là...Khụ khụ...người phụ nữ của cháu trai bà.”  

“Bà nội hít sâu một hơi, trừng mắt nhìn Dương Bách Xuyên: “Thằng nhóc thối này còn trăng hoa hơn cả ông nội cháu, vậy ý cháu là, cháu và cô bé nhà họ Triệu còn chưa lăn giường với nhau à?”  

“Khụ khụ khụ ~” Dương Bách Xuyên bị bà nội hỏi thẳng, anh đỏ mặt nói: “Vẫn chưa.”  

Bà nội lại nói tiếp: “Bà còn nghe nói có cả cô bé nhà họ Liễu? Cháu thành thật nói cho bà biết, cháu có ý gì với cô bé đó, mấy năm nay cô Lục bận rộn bên ngoài, chịu không ít khổ sở, cháu không được phụ lòng người ta, nếu không bà nội sẽ không để ý tới cháu nữa.”  

Dương Bách Xuyên cười khổ nói: “Bà nội, cháu nói thật, cháu và Liễu Linh Linh đúng thật là có tình cảm với nhau, nhưng cuối cùng thì cũng không đi đến được kết quả cuối cùng, còn về Lục Tuyết Hi thì có chút đặc thù, cháu với cô ấy không có gì cả.”  

Dứt lời, Dương Bách Xuyên thấp thỏm nhìn bà nội, không biết nội anh định nói gì tiếp, anh biết bà nội không muốn anh là một kẻ phụ lòng người khác.  

Nhưng loại chuyện này, anh cũng không biết nên làm thế nào mới tốt, dù sao thì nếu anh và Triệu Nam kết hôn, mấy người phụ nữ khác cũng không biết sắp xếp thế nào, đúng là đau cả đầu.  

Một lát sau, bà nội trầm ngâm rồi cắn răng, giống như hạ quyết tâm nói ra một câu rất bá đạo khí phách: “Vậy thì ngoại trừ cô bé Lục, những người khác cũng cùng cưới, bà không muốn cháu thành một kẻ phụ tình, nhà họ Dương chúng ta không có những người như vậy, chuyện này cháu không phải quan tâm, cái mặt già này sẽ làm chủ.”

Dương Bách Xuyên bị những lời của bà nội làm cho ngơ người, anh không ngờ bà nội lại nói ra một câu như vậy...Nhưng mà anh rất thích.  

Vẻ mặt Dương Bách Xuyên đỏ bừng, anh luôn cảm thấy như có gì đó không đúng lắm nên không nhịn được mà hỏi bà nội: “Bà, làm như vậy có được không?”  

“Có gì mà không được, thằng nhóc thối này, cháu đã ngủ với con gái nhà người ta rồi, lẽ nào không định phụ trách hay sao?” Ngay lập tức, bà nội lộ ra bộ mặt hung hãn mà Dương Bách Xuyên chưa từng thấy qua.  

“Khụ khụ khụ ~” Dương Bách Xuyên nghe bà nội nói như vậy thì ho khan một trận, hôm nay bà nội quả thật đã khiến anh có thêm cái nhìn mới, anh vội vàng xua tay: “Đâu có đâu nội, cháu không phải loại người không phụ trách, ý của cháu là cưới cùng một lúc như vậy thì liệu có kỳ lắm không?”  

Lúc này, Dương Bách Xuyên có cảm giác như lưng mình thấm đẫm mồ hôi.  

“Vậy có là gì? Ông nội của cháu khi xưa còn là đại địa chủ thời dân quốc, ông ấy là độc đinh trong nhà, vì thế đã nạp một lúc tám vợ bé, cộng thêm một vợ cả. Ông nội cháu có chín người vợ.  

Cháu cộng thêm cả cô bé nhà họ Liễu thì cũng mới bằng Vi Tiểu Bảo, được rồi, chuyện này cháu không cần quan tâm, lát nữa gọi tất cả bọn họ vào đây, bà nội làm chủ cho cháu là được rồi, bà cũng rất thích mấy cô bé kia, trong những năm cháu không ở đây bà cũng đã nhìn thấu, bọn họ đều rất hiếu thảo, cháu có thể lấy được họ làm vợ xem như là may mắn mà kiếp trước cháu tu luyện, sau này phải đối xử tốt với mấy cô bé đó một chút, nếu không thì bà nội sẽ không đồng ý nữa đâu…”  

Dương Bách Xuyên nhìn thấy một bà nội hoàn toàn mới, mặc dù ngoài mặt thì tỏ ra xấu hổ nhưng trong lòng Dương Bách Xuyên đã sớm vui đến phát điên.  

Đặc biệt còn bị câu ‘Vi Tiểu Bảo’ của bà nội chọc cho vui vẻ, thầm đếm số người quả đúng là như vậy thật, Triệu Nam, Độc Cô Vô Tình, Bộ Thanh Mai, Lâm Hoan, Âm Dương Ngọc Thanh đã là sáu người rồi, nếu như thêm Liễu Linh Linh nữa không phải là bảy hay sao? Đúng bằng Vi Tiểu Bảo có bảy người vợ, haha.  

Nhưng khi nghĩ tới Liễu Linh Linh, trong lòng anh lại lo lắng, từ khi cô nhóc kia từ Pháp trở về, bố mẹ qua đời, bị anh trai phản bội, tính tình thay đổi tóc bạc trắng chỉ sau một đêm, sư phụ đã nói sau này Liễu Linh Linh tu chân chỉ càng ngày càng lạnh lẽo, cũng không biết trong lòng cô sẽ nghĩ thế nào?  

Dù sao thì Lý Đại Nghị nói đã thông báo cho Liễu Linh Linh ở Châu Âu xa xôi, mọi chuyện đợi cô về rồi tính.  

Anh vẫn luôn suy nghĩ đau cả đầu, làm sao để nói chuyện này với mấy người kia, dù sao thì anh cũng sẽ không vứt bỏ phụ nữ của mình, bây giờ thì tốt rồi, có bà nội ra mặt, anh sẽ bớt đi không ít phiền phức. 

Bình luận

Truyện đang đọc