SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chữ "chân" trong tu chân tức là bản tâm bản tính. Chân là thiện niệm, thiện là đạo, là đại đạo cao nhất trên thế gian. Có lẽ bây giờ con không hiểu được thế nào là thiện đạo, nhưng sau này con tu luyện có thành tựu sẽ hiểu ra thiện là sức mạnh đại đạo to lớn trên thế giới.  

Vi sư tu hành vài vạn năm mới hiểu đại đạo là gì, còn con hôm nay đã ươm rễ thiện đạo, tương lai khó lường, số mệnh sẽ không tệ. Đối với con mà nói, chuyện hôm nay cũng là tu hành. Thông qua ý nghĩ này của con, vi sư tin tưởng con và tự hào về con."  

Đây là lần đầu tiên Vân Thiên Tà khen ngợi Dương Bách Xuyên. Sau đó ông tiếp tục nói: "Nhưng làm gì cũng phải chú ý phương pháp. Hiện tại còn năm châm cuối cùng là có thể hoàn thành trận pháp Linh Nguyên Thần Hồn. Con hãy thay đổi lối tư duy, suy nghĩ xem ngoài thần hồn ra còn có sức mạnh nào có thể giúp con tiến hành trận pháp châm cứu không?"  

"Còn sức mạnh nào?" Dương Bách Xuyên sửng sốt, lẩm bẩm một câu. Hắn hiểu ý của dư phụ, cấp tốc động não.  

Điều kiện bất biến của trận pháp Linh Nguyên Thần Hồn là chân khí và sức mạnh thần hồn đồng thời tiến hành, không có lối tắt, càng không có yếu tố thay thế. Khi thực hiện đến châm thứ một trăm linh ha, nếu không tìm thấy sức mạnh thay thế thần hồn, trong khi hắn không thể từ bỏ, cũng không muốn nhờ vả sư phụ, vậy thì con đường duy nhất là dựa vào nghị lực bền bỉ.  

Nghị lực?  

Đúng, chính là nghị lực! Chỉ cần mình không từ bỏ thì có thể đi đến đích.  

Dương Bách Xuyên nghĩ tới đây, đầu óc trở nên thông suốt, tâm trạng nặng nề cũng bay biến, linh hồn sáng trong.  

Lúc này biển ý thức và thần hồn bản mệnh trong kim đan của hắn ầm ầm chấn động.  

Sau đó, thần hồn lập tức phóng ra không ngừng.  

Dương Bách Xuyên nhếch môi cười. Sức mạnh thần hồn của hắn đã đột phá lên một tầng mới.  

Trước đây Dương Bách Xuyên chỉ có thể cảm nhận được sức mạnh thần hồn, nhưng sau khi thần hồn bản mệnh trong kim đan chấn động, hắn đột nhiên nhìn thấy sức mạnh thần hồn của mình.  

Nếu ví chân khí là con người, thì thần hồn chính là bóng của con người. Trước đây hắn không nhìn thấy bóng của mình, nhưng bây giờ hắn đã nhìn thấy.  

Đây là sự thay đổi sau khi thần hồn của Dương Bách Xuyên đột phá đến cực hạn.  

Hiện tại sức mạnh thần hồn của hắn chắc chắn mạnh hơn trước kia không chỉ một cấp.  

Mọi mệt mỏi đều tan biến, sinh lực tràn trề.  

Dương Bách Xuyên khẽ mỉm cười, vung tay hoàn thành năm châm còn lại một cách dễ dàng.  

Khi châm cuối cùng đâm xuống, trên người vượn trắng mẹ phát ra ánh sáng.  

Bốn loại linh khí, sức mạnh sinh cơ, yêu khí, sức mạnh thần hồn đồng thời tỏa ra từ trong cơ thể vượn trắng nhưng không lan rộng, mà xoay tròn trên bụng vượn trắng, ngưng tụ không tan biến.  

Linh khí quanh đại điện cũng liên tục kéo đến, tất cả đều tràn vào trong cơ thể vượn trắng mẹ.  

Đến lúc này trận pháp Linh Nguyên Thần Hồn đã thành công.  

Dương Bách Xuyên nhìn trận pháp thành công, lòng thầm cảm thán: "Vì mẹ con vượn trắng, suýt chút nữa mình đã cạn kiệt thần hồn, đi đời nhà ma. Tuy nhiên sức mạnh thần hồn cũng đột phá trong lúc ngàn cân treo sợi tóc. Đúng là nhân nào quả nấy, sư phụ nói thiên đạo vô tình mà cũng hữu tình quả không sai.  

Tóm lại là hi sinh sẽ nhận được báo đáp. Nếu như lúc nãy mình nhận sự trợ giúp của sư phụ thì không biết đến bao giờ mới có thể đột phá sức mạnh thần hồn. Đây là chân lý cần cù bù thông minh, kiên trì tới cùng ắt thành công đúng không?"  

Dương Bách Xuyên thầm nói trong lòng.  

Nhưng sư phụ Vân Thiên Tà lại nói: "Thằng nhóc ngu ngốc, kiên trì chăm chỉ dĩ nhiên là cơ sở của tu chân và làm những việc khác, nhưng không phải ai hoặc bất cứ việc gì kiên trì cũng nhận được báo đáp. Có đôi khi... Thôi, không nói về chuyện này nữa. Con chỉ cần nhớ rằng kiên trì và siêng năng chỉ là cơ sở tu chân, cộng thêm thiện niệm hoặc tài năng mới có thể nhận được hồi báo từ thiên đạo. Phải có đầy đủ ba yếu tố này, tu chân không có đường tắt, nhưng cũng phải xem tình hình thực tế mà quyết định..."  

Trong lúc hai thầy trò nói chuyện, Bạch Khởi ở bên cạnh kích động hỏi: "Dương huynh đệ, thành công rồi phải không?"  

Lúc này Dương Bách Xuyên mới ngẩng đầu nhìn Bạch Khởi, bị ánh mắt của đối phương dọa giật mình. Ánh mắt Bạch Khởi nhìn hắn giống như... ánh mắt thiếu nữ nhìn tình lang. Nếu không phải Bạch Khởi có mặt vượn, thì Dương Bách Xuyên tin chắc rằng vẻ mặt hắn ta tràn đầy sắc xuân.   

Bình luận

Truyện đang đọc