SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hơn nữa đối với chim Lôi mà nói, hẳn là bọn chúng cũng không ngờ có một ngày bản  

thân lại bị lôi điện công kích.  

Vì thế, một kiếm nhanh như chớp bổ ngang lên người hai con chim Lôi, chém bọn chúng  

thành bốn mảnh, rơi xuống đất.  

Lúc này, Dương Bách Xuyên mặc giáp Nhật Nguyệt Càn Khôn, tay cầm thanh kiếm Đồ  

Long. Lôi điện vờn quanh người, trôi lơ lửng ở trên không. Trông hắn như một chiến  

thần hạ phàm.  

Sau khi một kiếm chém chết hai chim Lôi cấp bậc đại viên mãn, lòng tin của hắn lại tăng  

gấp trăm lần.  

Đi tới cạnh đám người Diệp Vô Tâm, lần nữa hắn vung kiếm Đồ Long trên tay, bắt đầu  

quét về chim Phong Lôi ở bốn phía, mở đường cho tất cả mọi người.  

Không cần tới đám người Diệp Vô Tâm ra tay, Dương Bách Xuyên cầm kiếm quét  

ngang, Lôi Điện chi lực giống như sự giúp đỡ của thần, giết sạch đám chim Phong Lôi  

xung quanh, bọn chúng rơi xuống như sủi cảo, sương máu bay đầy trời.  

“Các ngươi đi trước ~”  

Sau khi quét sạch chim Phong Lôi, Dương Bách Xuyên nói với đám người Diệp Vô Tâm,  

ra hiệu cho bọn họ rời khỏi khu vực nguy hiểm trước.  

“Ngươi…cẩn thận ~” Sau một hồi kinh ngạc, Diệp Vô Tâm dặn dò một tiếng.  

“Dương thành chủ cẩn thận ~” Lão Tần cũng tiếp lời.  

Mấy người họ sau khi chứng kiến sức mạnh lôi điện của Dương Bách Xuyên, bọn họ  

cũng không dám nhiều lời, nhanh chóng rời khỏi khu vực nguy hiểm.  

“A ~ Dương thành chủ cứu mạng ~”  

Ngay sau khi đám người Diệp Vô Tâm an toàn rời đi, từ xa truyền tới một tiếng kêu cứu.  

Quay đầu nhìn, Dương Bách Xuyên thấy cách đó hơn ba mươi mét có ba người bị  

thương, đang khổ sở kêu cứu với hắn.  

Lúc này, người có thể gọi tên Dương thành chủ, chắc chắn đã từng gặp qua hắn, là người  

của thành Tán Tu.  

“Này ~ Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp!”  

Dương Bách Xuyên thở dài một tiếng, hắn quả thật không phải loại thấy người mà không  

cứu, hơn nữa người ta đã mở lời rồi, không cứu mà được sao, vả lại lúc này hắn đúng là  

có năng lực giúp đỡ. Cứu được thì cứu thôi.  

Dù sao thì cũng là người sống sờ sờ, hơn nữa đa số là người già ở thành Tán Tu, đâu thể  

nhìn thấy không cứu mà rời đi được, như vậy thì sau này hắn đừng nghĩ đến chuyện củng  

cố lòng tin.  

Hắn nghiêng mình, liều chết xông tới, những người thoát ra khỏi phi thuyền đã chết gần  

hết, cứu được người nào thì hay người đó, xem như là tích đức cho bản thân vậy.  

Đám người Diệp Vô Tâm vừa phi xuống một ngọn núi ở phía dưới, quay đầu nhìn lại đã  

thấy Dương Bách Xuyên lại vọt vào sâu bên trong vòng vây chim Phong Lôi.  

“Khốn kiếp, đúng là không muốn sống, con Yêu Vương biến dị kia vẫn còn ở đó ~” Diệp  

Vô Tâm giậm chân.  

“Dương thành chủ đại nghĩa ~”  

“Không phải thế sao, mấy ngày nay làm phiền Dương thành chủ rồi.”  

“Đúng vậy, quay về phải cảm tạ hắn thật tốt.”  

“Đương nhiên chúng ta không thể quên ơn cứu giúp của Dương thành chủ rồi...”  

Mấy người nói chuyện ở phía sau chính là đám mà Dương Bách Xuyên mạo hiểm cứu ra,  

cũng là người đi cùng với lão Tần.  

Lão Tần nghe bọn họ nói như vậy, tức giận hừ lạnh nói: “Đúng là nói mà không biết xấu  

hổ, các người đều là lũ bất nhân bất nghĩa, vừa rồi rõ ràng nhìn thấy Dương thành chủ rơi  

vào hoàn cảnh khó khăn, sao không đi giúp đi? Chỉ lo chạy trối chết?  

Mấy lão già còn không bằng một nữ tử, từ nay về sau lão phu đoạn tuyệt tình nghĩa với  

các ngươi, xấu hổ vì làm bạn với mấy người, đúng là mất thể diện, lại còn có mặt mũi mà  

nhắc tới đại nghĩa, ta nhổ ~”  

Lão Tần tính tình ngay thẳng, lão mở miệng liền chửi mắng.  

Điều này khiến cho vẻ mặt của mấy người đỏ bừng, nhưng lại không dám bác bỏ lấy một  câu.  

Diệp Vô Tâm lại nhìn lão Tần bằng ánh mắt tán thưởng: “Tần lão trượng nghĩa, tiểu nữ  

kính phục, sau ngày cần giúp đỡ có thể tới thương hội Thiên Diệp tìm ta.”  

Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, phía chân trời vang lên một tiếng rống giận.   

Bình luận

Truyện đang đọc