SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Giữa hai bên cách nhau mấy trăm mét, trông là có khoảng cách, cách rất xa.  

Theo Dương Bách Xuyên thấy Hoá Thê Lương bị ba lão quái vật tiểu trích tiên Đường Đường quấn lấy chắc không có thời gian, tinh lực để ý tới ba người hắn, Hầu Đậu Đậu và Trịnh Bân Bân.  

Ai ngờ vừa động đậy, phản ứng của Hoá Thê Lương hoặc nói là thủ đoạn thực lực vẫn vượt qua dự đoán của Dương Bách Xuyên.  

Lúc ba người Dương Bách Xuyên vừa xuất phát, Hoá Thê Lương đã dây dưa với ba lão quái vật tiểu trích tiên cũng không thấy có động tác gì, rống giận một tiếng, tiện tay vung ra, nói: “Kẻ dám lên cung Thiên Trảm, chết!”  

Lão ta đang nói, tùy ý vung tay đã có một chùm ánh sáng dài hơn ba trượng chém xuống với thế thủ đao.  

Một sức mạnh sánh ngang với kiếm khí cao giai rơi xuống đỉnh đầu ba người, Dương Bách Xuyên dọa giật nảy mình, rống lên với Hầu Đậu Đậu và Trịnh Bân Bân: “Lui.”  

Thực ra hai người không cần Dương Bách Xuyên nhắc nhở cũng đã thấy một đòn mạnh mẽ này của Hoá Thê Lương, lùi về phía sau ngay lập tức.  

“Đùng đoàng…”  

Sau nháy mắt ba người nhanh chóng lùi về phía sau mấy chục mét, một đòn thủ đao này của Hoá Thê Lương đã rơi xuống, bụi đất bay lên trong tiếng đùng đoàng, cả mặt đất đều đang run rẩy.  

Ba người Dương Bách Xuyên hít ngược khí lạnh.  

Thấy chỗ ban đầu đã xuất hiện một cái rãnh dài hơn ba mươi mét, rộng hơn mười mét.  

Đây là một đòn tùy ý của Hoá Thê Lương thôi, mà đã có uy lực như vậy. Ba người khó có thể tưởng tượng được nếu như là công kích chính diện của Hoá Thê Lương thì sẽ thế nào, nhưng trong lòng ba người gần như đều không có khả năng chống đỡ.  

Có điều một đòn này của Hoá Thê Lương đánh ra cũng đã chứng minh lão ta không muốn để người tiến vào cung Thiên Trảm, nghĩ chắc cung Thiên Trảm này có thứ Hoá Thê Lương quan tâm?  

Là tiểu Phượng Hoàng, hay là chồn nhỏ, hoặc là bản thân cung Thiên Trảm, đều rất quan trọng ở trong lòng Hoá Thê Lương.  

Cho dù bị một đòn của Hoá Thê Lương hù dọa, nhưng ba người Dương Bách Xuyên cũng không còn lựa chọn, lúc này đã đối đầu, thì không còn đường quay đầu.  

Huống hồ đối với Dương Bách Xuyên và Hầu Đậu Đậu, nhất định phải tìm được chồn nhỏ Hương Hương.  

Từ phương hướng lớn, tiểu Phượng Hoàng càng quan trọng hơn, trong lời của ba lão quái vật Huyền Vũ Bắc Minh, vào cung là có thể tìm tiểu Phượng Hoàng ra, bốn người bọn họ hợp sức là có thể giết được Địa Tiên Hoá Thê Lương này, tiêu hủy đại kết giới Trảm Thiên, từ đó sau này sẽ mang lại một thiên hạ thái bình cho vô số sinh linh Sơn Hải Giới.  

Lúc này cho dù là núi đao biển lửa, ba người Dương Bách Xuyên cũng chỉ có thể xông lên.  

Mà lúc này, sau khi Hoá Thê Lương đánh một đòn về phía ba người Dương Bách Xuyên, ngăn cản đường ba người Dương Bách Xuyên tiến về phía trước. Ở bên khác, ba người Huyền Vũ Bắc Minh, Thiên Hồ và tiểu trích tiên Đường Đường bất chấp, ba lão quái vật biết không áp chế Hoá Thê Lương thì ba tiểu bối Dương Bách Xuyên không vào được cung Thiên Trảm.  

Ba lão quái vật bọn họ chuẩn bị nhiều năm, tất nhiên đều vô cùng hiểu về Hoá Thê Lương và cung Thiên Trảm, tiểu Phượng Hoàng bị Hoá Thê Lương nhốt ở cung Thiên Trảm là không còn nghi ngờ, nhất định phải để ba người Dương Bách Xuyên tiến vào cung Thiên Trảm tìm tiểu Phượng Hoàng ra ngoài, thì bọn họ mới có phần thắng, nếu không tất cả đều là uổng phí, cuối cùng chỉ có thể bỏ tính mạng vào.  

Chuyến đi đến Thiên Trảm này, bọn họ cược cả tính mạng, không thành công thì thành nhân.  

“Grào!”  

Huyền Vũ Bắc Minh phát ra tiếng rồng ngâm, ánh sáng lam toàn thân bùng lên, cơ thể dài ra theo gió, nháy mắt đã biến thành to như một ngọn núi nhỏ, phun ra một cột nước với Hoá Thê Lương.  

Cột nước phun ra từ trong miệng lan ra thành từng phi kiếm, lập tức phi kiếm đầy trời bắn mạnh về phía Hoá Thê Lương, cơ thể khổng lồ của Huyền Vũ Bắc Minh cũng xông về phía Hoá Thê Lương, cái đầu như đầu rồng cắn xé về phía Hoá Thê Lương.  

Còn tiểu trích tiên Đường Đường nhảy bật lên, lúc rơi xuống thì rơi trên lưng của Huyền Vũ Bắc Minh, trong tay cầm một pháp khí tán trang màu vàng, ánh sáng vàng vạn trượng, trong miệng quát một tiếng: “Hỗn Nguyên Vạn Đạo, Khốn Ma.”  

Trong tiếng quát của tiểu trích tiên Đường Đường, Hỗn Nguyên tán trong tay ném về phía đỉnh đầu của Hoá Thê Lương, vạn đạo ánh sáng vàng Hỗn Nguyên tán của nàng ấy bộc phát ra lập tức bao phủ xuống, chiếu lên đỉnh đầu của Hoá Thê Lương tạo thành một không gian trăm mét.  

Cảnh này ở trong mắt Dương Bách Xuyên lại tạo thành một kết giới pháp khí. 

Bình luận

Truyện đang đọc