SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Phái Thanh Thành và Mật Tông, cả năm người đứng đầu của đại tông môn cùng tiến lên một bước, đe dọa Thân Đồ Thành Cương.  

Đương nhiên, đây cũng là nguyên nhân khiến một số người phát hiện Lăng Hư Tử ở một bên không nói chuyện, bọn họ cũng đang thử thăm dò, rốt cuộc Lăng Hư Tử có thể bảo vệ Vân Môn hay nói đúng ra là bảo vệ Dương Bách Xuyên tới mức nào?  

Hơn nữa, Mộc Đạo Nhiên bày ra khẩu hiệu, ‘Báu vật trong Sơn Cốc nên được chia sẻ’, được rất nhiều người hưởng ứng, nếu Lăng Hư đạo sĩ ra mặt can thiệp, nhất định sẽ khiến nhiều người phẫn nộ, điều này cũng vô hình làm gây khó dễ cho Lăng Hư Tử.  

Vốn dĩ là muốn thăm dò Lăng Hư lão đạo, không ngờ Thân Đồ Thành Cương lại nhảy ra phản ứng dữ dội.  

Thân Đồ Thành Cương là một tán tu, mặc dù ông có danh hiệu Tà Vương và thực lực cường đại, nhưng mấy người Mộc Đạo Nhiên cũng không hề e ngại, bọn họ đều là Tiên Thiên tầng chín đại viên mãn, nếu thật sự đánh nhau, liên thủ tiêu diệt một Thân Đồ Thành Cương thì vẫn có thể làm được.  

Nhất là sau khi nhìn thấy Lăng Hư lão đạo không hề có động tĩnh gì, trong lòng mấy người Mộc Đạo Nhiên lại càng không chút kiêng kị.  

Vào lúc này, Lăng hư Hử nói: “Mộc Đạo Nhiên, các người đừng quá đáng, nếu Thân Đồ đạo hữu đã nói, Dương Bách Xuyên đang chế thuốc cho con trai của người ta, vậy hương thơm ngập tràn Sơn Cốc này cũng không phải thiên tài địa bảo gì, mà là mùi thuốc, tất cả giải tán đi.”  

Mấy người Mộc Đạo Nhiên liếc nhau một cái, cuối cùng Miêu Mậu Thiên của Miêu Trại lên tiếng: “Lăng Hư lão đạo, không đi vào xem thử làm sao biết mất người có thiên tài địa bảo gì hay không? Hơn nữa theo quy tắc từ trước tới nay của tông môn võ cổ, có tài nguyên thì mọi người sẽ dựa vào bản lĩnh, Côn Luân đây là muốn độc chiếm đúng không?”  

Miêu Mậu Thiên cũng xem như là người lão luyện, ngang tài ngang sức với Lăng Hư Tử, cộng thêm ông ta là người được giới võ cổ công nhận là cao thủ Y đạo, đi tới đâu cũng được người ta kính cẩn, ai lại đắc tội với một thánh thủ Y đạo, đúng không?  

Vì thế Miêu Mậu Thiên dần dưỡng thành tính cách cao cao tại thượng, không thèm nể mặt ai, ngay cả Lăng Hư Tử của Côn Luân thì cũng vậy.  

Lăng Hư Tử nheo mắt nhìn Miêu Mậu Thiên nói: “Miêu thánh thủ, có một số chuyện, một số người không thể động tới, bần đạo khuyên ông nên dè dặt, đừng bị người khác đầu độc.”  

“Hừ, cái này không khiến ông bận tâm, một tiểu bối mà thôi, sao có thể tràn ngập mùi hương giống như bảo dược được, lại còn để cậu ta làm lãng phí, không bằng ở trong tay lão phu còn có thể cứu được không ít người.” Miêu Mậu Thần nói mà không biết xấu hổ.  

“Miêu lão tặc, ông đừng có mơ.” Thân Đồ Thành Cương mắng trước, nghe ý của Miêu Mậu Thần như đang muốn cướp đồ trong tay Dương Bách Xuyên, điều này đối với Thân Đồ Thành Cương mà nói chính là giết chết hy vọng khôi phục của con trai ông, ông tuyệt đối không cho phép.  

“Thân Đồ Thành Cương, không phải năm năm trước ông tìm tới lão phu trị liệu kinh mạch cho con trai, bị lão phu cự tuyệt nên ôm hận trong lòng sao? Lão phu khuyên ông biết điều thì tránh ra, nếu không đừng trách lão phu động thủ giết ông.” Miêu Mậu Thần hung ác uy hiếp Thân Đồ Thành Cương.  

“Hahaha, Miêu Mậu Thần, năm đó ông nhận hậu lễ của ta, nhưng lại bó tay trước vấn đề kinh mạch của con trai ta, kết quả còn quay lại cắn ngược ta một cái, nói cha con Thân Đồ ta không kính trọng ông nên không chữa.  

Nói trắng ra, ông chính là lang băm tham lam, sao nào? Hôm nay nghe nói Dương Bách Xuyên môn chủ Vân Môn y thuật cao siêu, ông liền ghen tị? Trong số những kẻ vô liêm sỉ trong thiên hạ, Miêu Mậu Thiên ông hẳn là số một.” Thân Đồ Thành Cương nói.  

Hóa ra giữa hai người từng có hiềm khích.  

Miêu Mậu Thiên đen mặt, lão ta lạnh giọng nói: “Hôm nay lão phu nói cho ông biết, vấn đề kinh mạch của con trai ông, trong thiên hạ này chỉ có mình lão phu có thể chữa, nhưng hôm nay trước mặt đồng đạo trong giới võ cổ tuyên bố, cả đời này lão phu cũng sẽ không chữa cho con trai ông.”

Bình luận

Truyện đang đọc