SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Còn bản thân anh thì trong tay có kiếm Đồ Long, lại thêm tu vi Trúc Cơ tầng chín sơ cấp, nếu thật sự dùng hết tất cả bản lĩnh thì thật ra không có gì sợ.  

"Grào, grào, grào!"  

"Grào!"  

Lần này Dương Bách Xuyên nghe được hai tiếng rống to khác nhau, có của Ruth, còn tiếng còn lại nghe có phần quen thuộc, nhưng mà... anh thật sự không làm rõ được.  

Sao anh có thể nghe được âm thanh quen thuộc tại châu  u chứ?  

Đến gần mục tiêu rồi, âm thanh nghe cũng chỉ ở nơi cách hơn mười mét. Dương Bách Xuyên vội vã chui vào một cái hố băng mà nơi dẫn đến hẳn phải là chỗ của Ruth, và nghe âm thanh thì có vẻ như Ruth đang rơi vào bị động.  

Nếu hiện tại Ruth đã thần phục mình, thì chính là người của mình, Dương Bách Xuyên tất nhiên sẽ không để cô ta chịu thiệt.  

Đúng lúc này, trong tai Dương Bách Xuyên lại nghe thấy một tiếng hét thảm: "A!"  

"Thu Nhi!"  

Biểu cảm Dương Bách Xuyên biến đổi. Rõ ràng là Thu Nhi đã chạy đến trước anh, tụ lại với Ruth cùng đánh kẻ địch, nhưng tiếng hét thảm đó đã chứng tỏ Thu Nhi bị thương.  

Dương Bách Xuyên nổi giận gầm lên một tiếng, anh lập tức xuất hiện bên trong một không gian khối băng vĩ đại. Đây là một không gian rộng mấy trăm mét vuông. Khác với những không gian động băng khác, bên trong nơi này có đồ đạc, nào là giường băng, rồi bàn ghế các loại, cần có đều có hết.  

Anh không kịp quan sát những thứ này, phóng mắt nhìn đi, thấy Ruth và Thu Nhi đều đang ở trong một góc, nằm dưới đất, dáng vẻ đều là đã bị thương nặng.  

Khóe miệng Ruth có vết máu, đôi cánh màu vàng sau lưng lộ ra, hai mắt biến thành màu vàng kim nhàn nhạt.  

Còn Ngô Mặc Thu thì đã sớm hiện nguyên hình, nhìn qua thì cơ thể chân linh có phần xám xịt.  

Biểu cảm của bọn họ lúc này đều đầy căng thẳng.  

Đứng đối mặt với bọn họ là một bóng dáng xinh đẹp, hiện đang quay lưng về phía Dương Bách Xuyên.  

Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy cảnh tượng này Dương Bách Xuyên lại thấy sửng sốt.  

Bởi vì anh thấy rất quen mắt!  

Chưa hết, quan trọng là bóng dáng xinh đẹp đang quay lưng về phía anh, đánh với Ruth và Ngô Mặc Thu, mặc một bộ phượng bào gấm rực rỡ kiểu Trung Hoa cổ đại.  

"Ngài mau đi đi!"  

"Chủ nhân mau đi đi!"  

Hầu như cùng một khoảnh khắc, sau khi Ruth và Ngô Mặc Thu nhìn thấy Dương Bách Xuyên, họ đều lên tiếng bảo Dương Bách Xuyên mau đi đi.  

Bất kể là Ruth hay là Ngô Mặc Thu, ai giao thủ với người kia cũng thua thiệt rất nhiều. Đối phương rất mạnh, năng lực chèn ép hai người Ruth và Ngô Mặc Thu, rõ ràng là cường giả cấp bậc hơn cả Tiên Thiên.  

Dương Bách Xuyên sửng sốt, nhưng anh lập tức hừ lạnh. Đi không phải tính cách của anh.  

Kiếm Đồ Long trong tay vung lên, anh vận chuyển chân khí, lập tức chém một kiếm về phía bóng dáng xinh đẹp kia: "Trảm!"  

Đúng là anh cũng cảm nhận được hơi thở của bóng dáng xinh đẹp đang quay lưng về phía mình rất khủng khiếp, mạnh hơn cả Ruth một chút, nhưng cũng chỉ là một chút thôi, vẫn chưa đến mức anh không đánh nổi rồi bỏ chạy.  

Bên trong kiếm Đồ Long có kiếm khí Huyền Hoàng. Đây là chỗ dựa của anh, sức mạnh công kích là lớn không ai bằng, nào có đạo lý bỏ chạy.  

Một kiếm chém xuống.  

Bình luận

Truyện đang đọc