SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tuy rằng con trai và con gái đều nói không hận, bởi vì biết Đoan Mộc Uyển Nhi đi tìm ông, nhưng nói và đối mặt là hai việc khác nhau, trong lòng Dương Quốc Trung áy náy vô cùng.  

Ông thân là người đàn ông, trước thẹn với mẫu thân, sau thẹn với con cái, ở giữa còn có một thê tử si tình. Nếu không phải thê tử tiến vào sa mạc tìm ông thì sao lại khiến một đôi trai gái từ nhỏ không có cha mẹ?  

Cuối cùng Dương Quốc Trung ôm đồm tất cả tự trách vào người.  

Thê tử trong ngực mở mắt ra, ợ chồng hai người bốn mắt nhìn nhau, hai người đều nước mắt tràn mi.  

"Uyển Nhi!" Dương Quốc Trung run giọng.  

"Quốc Trung, chúng ta lại gặp nhau trong mơ..." Đối với Đoan Mộc Uyển Nhi, ông chính là mơ, cảnh tượng thế này từng xuất hiện trong mơ vô số lần.  

Dương Quốc Trung đỏ mắt cầm tay Đoan Mộc Uyển Nhi nói: "Uyển Nhi, đây không phải mơ, đây là sự thật, tất cả đều là thật, là ta và Bách Xuyên cùng nhau tìm được nàng..."  

Dương Quốc Trung giọng nói run rẩy kể cho thê tử trong ngực nghe một câu chuyện như mộng ảo, lại vô cùng chua xót.  

Hơn mười phút sau, cuối cùng Đoan Mộc Uyển Nhi cũng tin đây không phải mơ. Hai hàng nước mắt rơi lã chã, điên cuồng òa khóc...  

Vận mệnh trêu người, không ngờ vợ chồng hai người còn có thể gặp lại.  

...  

Không nói tới bên cha mẹ thế nào, sau khi Dương Bách Xuyên túm Trương Thiến phi thân ra ngoài, nhảy xuống, đi thẳng vào vực sâu núi Ma Quật. Trong trí nhớ của Đại Tôn Ma Đầu, Bộ Thanh Mai đã bị Trương Thiến hủy diệt cơ thể, trấn áp thần hồn trong suối nguồn Âm Sát, chịu cực hình lửa Âm Sát thiêu đốt  

Sau nửa canh giờ, Dương Bách Xuyên cảm nhận được hơi thở Âm Sát càng lúc càng đậm, hắn biết đã sắp tới lòng đất, thân hình khẽ động, dưới chân chạm vào mặt đất.  

Không gian vô cùng tối tăm, đây chính là nơi sâu hàng nghìn thước trong núi Ma Quật.  

"Ha ha! Muốn cứu tiện nhân Bộ Thanh Mai kia, ngươi nằm mơ đi, thần hồn của nàng ta đã hòa thành một thể với mắt trận suối nguồn Âm Sát, rời khỏi suối nguồn Âm Sát sẽ hồn phi phách tán. Ha ha ha, để xem ngươi cứu thế nào." Trương Thiến u ám cười to.  

"Chát!"  

Dương Bách Xuyên trở tay giáng xuống một tát.  

"Im miệng cho lão tr." Vốn dĩ trong lòng Dương Bách Xuyên đã bực bội vì chuyện của mẫu thân, bây giờ nghe Trương Thiến nói thần hồn của Bộ Thanh Mai đã hòa làm một với mắt trận của trận pháp suối nguồn Âm Sát, chuyện này hắn không biết, trong trí nhớ của Đại Tôn Ma Đầu không có.  

Bây giờ nghĩ lại là Trương Thiến giở trò.  

Hủy diệt cơ thể của Bộ Thanh Mai, trói vào suối nguồn Âm Sát dưới lòng đất, phải nói nữ nhân độc ác này đã biến thái rồi.  

Đến mức không thể cứu chữa.  

Vốn dĩ trong lòng hắn còn ôm một tia may mắn, đến lúc đó muốn hỏi Bộ Thanh Mai xem xử lý Trùng Tử thế nào, bây giờ nghe nàng ta nói vậy, trái tìm Dương Bách Xuyên chìm đến đáy cốc.  

Hắn không nhịn được nữa trở tay cho một bạt tai.  

"Ha ha ha! Ngươi giết ta đi, sao lại không dám? Hay là ngươi áy náy? Có phải ngươi hối hận vì khi đó đã làm nhục ta không? Ta đã sớm nói có một ngày sẽ khiến ngươi hối hận, không đối phó được Dương Bách Xuyên ngươi, chẳng lẽ ta còn không giải quyết được tiểu tiện nhân Bộ Thanh Mai kia..."  

"Ầm!"  

Dương Bách Xuyên không nghe nổi nữa, trở tay đập một chưởng lên người Trương Thiến. Nàng ta còn không kịp phát ra một tiếng hét thảm đã trực tiếp hóa thành một đống thịt nát, thần hồn vốn đã dầu hết đèn tắt cũng tan thành mây khói dưới một chưởng này.  

Trương Thiến đã hoàn toàn hết thuốc chữa.  

Dương Bách Xuyên không định đưa nàng ta đi gặp Bộ Thanh Mai nữa, trực tiếp làm cho nàng ta biến mất khỏi cuộc đời này cho xong hết mọi chuyện.  

Mắt hắn đỏ bừng, đi xuống vài bước, nhìn thấy một kết giới Âm Sát gần như đã biến thành thực chất xuất hiện. Hắn biết nơi này chính là suối nguồn Âm Sát, thần hồn của Bộ Thanh Mai đang ở bên trong.  

Đáng tiếc kết giới đen kịt ngăn cách, không nhìn thấy gì.  

Hắn hít sâu một hơi nói: "Trùng Tử, phá kết giới."  

Trùng Tử từ trên đầu Dương Bách Xuyên bay lên, toàn thân tỏa ra ánh sáng bảy màu, trực tiếp đụng đầu vào kết giới. Lúc này dường như Trùng Tử cảm nhận đục tâm trạng của Dương Bách Xuyên không tốt nên rất thức thời không nói gì.  

"Ầm ầm!"  

Một tiếng nổ vang lên, Trùng Tử đập ra một vết nứt dài ba thước trên kết giới sát khí khổng lồ, dưới chân Dương Bách Xuyên khẽ động lách mình tiến vào.  

Sau khi Dương Bách Xuyên tiến vào kết giới, bên trong lập tức truyền ra một tiếng kêu thảm thiết quen thuộc.  

"A... A!"   

Bình luận

Truyện đang đọc