SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Đáy lòng Đinh Dương cũng biết có gì đó không đúng, vội vàng nghĩ cách, dứt khoát cắn nát đầu lưỡi, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.  

Nhưng lúc này mới phát hiện đã muộn rồi, nắm tay của Dương Bách Xuyên đã dùng hết hết sức lực đập xuống đầu ông ta.  

Trong phút chốc, Đinh Dương mất hồn mất vía, đáng tiếc cơ thể dường như mất đi khống chế, không thể nhúc nhích được, nhận lấy một quyền của Dương Bách Xuyên nện xuống, Đinh Dương hoảng sợ nói: “Cậu không thể giết tôi, tôi là em trai của Tông chủ Thần Tông đấy.”  

“Hôm nay ông có là Thiên Vương lão tử, tôi cũng giết không tha.”  

Dương Bách Xuyên hừ lạnh, một quyền không chút do dự đánh vào đầu Đinh Dương.  

“Ầm.”  

Một tiếng vang nặng nề, đầu Đinh Dương trực tiếp nổ tung, ngay cả một tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra.  

Trong nháy mắt biến thành một thi thể không đầu, ngã xuống đất.  

Lúc này Hạ Lộ mới khó khăn lắm chạy tới, ngực cô phập phồng không thôi, hiển nhiên là lo lắng sợ Dương Bách Xuyên suýt nữa đã bị Đinh Dương giết chết.  

Hạ Lộ nghĩ không ra, rõ ràng Dương Bách Xuyên bị thương, làm sao có thể giết được Đinh Dương?  

Trong lòng cô càng rõ ràng, mặc dù thực lực của Dương Bách Xuyên không kém, thủ đoạn cũng nhiều, nhưng muốn chống lại Đinh Dương vẫn có chênh lệch rất lớn, huống chi anh còn đang bị thương.  

Nhưng sự thật đã chứng minh, cô còn tận mắt chứng kiến Đinh Dương bị Dương Bách Xuyên dùng một quyền giết chết, ngẫm lại hình ảnh vừa rồi, dường như là Đinh Dương bị cố định cơ thể, đưa lên để cho Dương Bách Xuyên giết chết, vô cùng quỷ dị.  

Trong lòng có rất nhiều nghi vấn, nhưng Hạ Lộ không phải người hay nhiều chuyện nên không truy vấn, chỉ nói: “Cậu không sao chứ?”  

“Không sao đâu, cô thế nào rồi?” Dương Bách Xuyên nhìn thấy khóe miệng Hạ Lộ có vết máu nên hỏi, trước đó Hạ Lộ cũng móng vuốt rắn chắc của Gấu yêu đánh trúng.  

Một đòn của Gấu yêu có thể so với Tiên Thiên, chắc chắn không dễ chịu.  

Hạ Lộ lắc đầu nói: “Không quan trọng, tu dưỡng một thời gian sẽ không có việc gì nữa.” Thật ra cô bị thương vẫn không nhẹ.  

Dương Bách Xuyên ngẫm lại, rồi nói với Hạ Lộ: “Cô có tin tôi không?”  

Hạ Lộ hơi ngẩn người, không hề do dự mà nói: “Đương nhiên tin cậu rồi.”  

“Được, nếu cô tin tôi thì mở miệng ra, tôi cho cô một thứ trị thương, nhưng cô phải thề tuyệt đối không thể để cho người thứ ba biết thứ tôi đưa cho cô.” Dương Bách Xuyên nhìn Hạ Lộ rất nghiêm túc trịnh trọng.  

“Loài người các cậu có lời thề, Yêu tộc tôi cũng có, cậu yên tâm đi, tôi thề sẽ không nói ra, cậu là bạn bè của tôi mà.” Hạ Lộ nghiêm túc nói, sau đó tháo khăn che mặt ra.  

Khuôn mặt tinh xảo tuyệt đẹp lộ ra, làm cho Dương Bách Xuyên không dám nhìn thẳng.  

Anh chỉ nuốt nước bọt nói: “Há miệng”  

Hạ Lộ nghe vậy thì há miệng ra. 

Bình luận

Truyện đang đọc