SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Diệp Vô Tâm nói, vung tay lên, nha hoàn bên người đã mang một chiếc nhẫn chứa hơn một ngàn linh thạch đưa cho quản sự Hồng.  

“Quả nhiên là người của thương hội Thiên Diệp, vừa ra tay đã bỏ ra hai ngàn linh thạch.” Trong đám người có người ghen tị nói.  

Lúc này quản sự Hồng nói với cấp dưới: “Đưa cấp bậc cho Vô Tâm tiên tử, hai ngàn linh thạch tiểu phẩm đặt Từ Thất thắng.”  

Đúng lúc này, Diệp Vô Tâm lại mở miệng nói: “Quản sự Hồng lầm rồi, hai ngàn linh thạch của ta không đặt cho Từ Thất, ta đặt Dương Bách Xuyên thắng.”  

“Cái gì?” Quản sự Hồng ngẩn người, sau khi lấy lại phản ứng, trong lòng vô cùng vui vẻ, không cho Diệp Vô Tâm cơ hội nói chuyện, vội vàng nói: “Vô Tâm tiên tử đặt hai ngàn linh thạch, cược Dương Bách Xuyên thắng, nhanh đăng ký cho Vô Tâm tiên tử.”  

Dương Bách Xuyên cũng sửng sốt, không nghĩ đến sẽ có người đặt chính mình, vừa ra tay đã hai ngàn linh thạch.  

Không kìm được lòng nhìn về phía Diệp Vô Tâm, vừa rồi trong đám người nói chuyện, hắn cũng biết được thân phận của vị nữ tử quyến rũ động lòng người này.  

Cuối cùng cũng có người nhảy ra coi trọng chính mình, hơn nữa thân phận địa vị ở trong thành Tán Tu còn không thấp.  

“Vẫn còn có người sáng suốt.” Dương Bách Xuyên nói thầm trong lòng.  

Mắt đối mắt với Dương Bách Xuyên, giây tiếp theo suýt chút nữa Dương Bách Xuyên hộc máu.  

Chỉ nghe Diệp Vô Tâm nói: “Tên tiểu tử Dương Bách Xuyên kia, nếu ngươi dám để bổn cô nương lỗ nặng, dù ngươi chết cô nãi nãi cũng xé xác ngươi, vì vậy đánh cho tốt, ngàn vạn đừng thua.”  

Không ai nghĩ đến Diệp Vô Tâm sẽ nói ra câu như vậy.  

Ở trong lòng Diệp Vô Tâm, nàng rất khinh thường cách làm của quản sự Hồng, nàng chính là người có cách hành xử khác người.  

Ban đầu chỉ đi ngang qua nơi này, nghe nói có một tiểu tử tên Dương Bách Xuyên có tỷ lệ mở trang vô cùng thảm thiết, chỉ có 103 viên linh thạch.  

Lập tức có chút tò mò, sau khi cho người đi nghe ngóng mới biết được, Dương Bách Xuyên là một người mới mới đến thành Tán Tu, ngày đầu tiên đến đã thuê đình viện cao cấp nhất thành Tán Tu, sau đó bị Hắc Sương chơi đểu, kết quả Hắc Sương bị Dương Bách Xuyên đánh phế.  

Tiếp theo hôm nay Từ Thất kéo quân đến đánh cướp, mượn cớ là báo thù cho Hắc Sương, sau đó cấu kết với quản sự Hồng, ép Dương Bách Xuyên ký giấy sinh tử.  

Một cái muốn mạng, một cái muốn tài, hoặc cả hai đều có.  

Nhưng Dương Bách Xuyên cố tình ký giấy sinh tử.  

Điều này khiến Diệp Vô Tâm cảm thấy thú vị.  

Hoặc đầu óc của Dương Bách Xuyên bị hỏng, hoặc giấu sâu không lộ.  

Dưới tình huống biết rõ ràng thực lực cách xa nhau còn ký xuống giấy sinh tử, đây là chuyện không hợp lẽ thường.  

Nếu đầu óc của Dương Bách Xuyên không hỏng, không ký xuống giấy sinh tử, cho dù Từ Thất hay quản sự Hồng cũng không làm gì được hắn, bởi vì thành Tán Tu có quy định không được chém giết.  

Trước nay không ai dám phá hư quy tắc này.  

Trong suy nghĩ của Diệp Vô Tâm, một người có thể đánh tơi bời Hắc Sương, có lẽ đầu óc không có vấn đề.  

Vì vậy mang theo lòng hiếu kỳ, Diệp Vô Tâm đi đến đài khiêu chiến.  

Còn có một điều quan trọng, nàng đã từng nhìn thấy cái tên Dương Bách Xuyên này trên bảng tin tức của thương hội Thiên Diệp. Mấy ngày trước, một người tên Dương Bách Xuyên đã trở thành tù phạm chạy trốn khỏi quặng mỏ thành Chiêu Dao, đào mất một viên bổn nguyên thạch ở quặng mỏ, làm cho thành chủ thành Chiêu Dao rất tức giận.  

Kết quả đám người được  u Dương Hải Đường phái ra đuổi theo giết Dương Bách Xuyên đều bị hắn giết chết, thậm chí ba ngày trước  u Dương Hải Đường suýt chút nữa chết trên tay Dương Bách Xuyên. Sau khi  u Dương Hải Đường báo lên sư môn,  m Dương Tông đã phát lệnh truy nã đuổi giết Dương Bách Xuyên.  

Ai có thể giết chết Dương Bách Xuyên,  m Dương Tông sẽ thưởng hai ngàn viên linh thạch.  

Vì xác minh tin tức này, Diệp Vô Tâm đi đến đài khiêu chiến, kết quả sau khi nhìn thấy Dương Bách Xuyên, nàng mỉm cười, thật sự là cùng một người.  

Bởi vậy, ở trong lòng Diệp Vô Tâm, Dương Bách Xuyên là một nhân vật giả heo ăn thịt hổ.  

Một người có thể chém giết rất nhiều tướng lãnh thân binh dưới trướng  u Dương Hải Đường thành Chiêu Dao, một người có thể đánh chạy thành chủ  u Dương Hải Đường thành Chiêu Dao, sao có thể là hạng người hỏng đầu óc?  

Có thể có được tin tức của Dương Bách Xuyên chỉ có thương hội Thiên Diệp của các nàng, có lẽ lúc này có rất nhiều người còn không biết Dương Bách Xuyên là ai.  

Vì vậy Diệp Vô Tâm đánh cược tất cả linh thạch nàng có được, đặt Dương Bách Xuyên thắng. Nếu không phải thời gian không đủ, Diệp Vô Tâm còn muốn trở về gom góp tất cả linh thạch của thương hội Thiên Diệp.  

Đối mặt với sự uy hiếp của Diệp Vô Tâm, Dương Bách Xuyên có chút bất đắc dĩ, nhưng dù sao cũng là gần ngàn người mới có Diệp Vô Tâm đặt hắn, loại cảm giác này rất không tệ, hơn nữa vừa ra tay đã cho ra hai ngàn linh thạch, rất hào phóng.  

Nhìn Diệp Vô Tâm, Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười nói: “Diệp cô nương có mắt nhìn, nếu ta thắng, không biết có hoa hồng cho ta không.”  

“Ha ha, nếu ngươi thắng bổn cô nương sẽ mời ngươi ăn một bữa tiệc lớn.” Diệp Vô Tâm rất có hứng thú với Dương Bách Xuyên, đến lúc này tồi hắn còn cười được, trong lòng càng thêm khẳng định Dương Bách Xuyên là loại người giả heo ăn thịt hổ.  

“Được, một lời đã định.” Dương Bách Xuyên cười nói.

Bình luận

Truyện đang đọc