SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Nghe được tiểu trích tiên Đường Đường nói với Huyền Vũ Bắc Minh, Dương Bách Xuyên không tự chủ được nhìn lại, đã thấy Huyền Vũ giờ phút này, sắc mặt đỏ lên phát sáng, nhìn Cửu Vĩ Thiên Hồ, nước miếng trong miệng cũng chảy xuống, một bộ dáng si mê ngu ngốc,  không kìm lòng được đi về phía Cửu Vĩ Thiên Hồ, miệng ân cần nói: “Nương nương, gần đây ta rất tốt, chỉ khác lần trước là nhớ nhung...”  

“Lão Ô Quy, dừng lại, bổn cung cũng không thích bị người ta nhớ nhung, cách xa một chút. Hơn nữa, sau khi bổn cung trùng tu không còn là Thiên Hồ nữa, sau này gọi là Cửu Cơ, kiếp này cũng không phải là Thiên Hồ nương nương nữa, mà là Cửu cô nương, haha.” Cửu Vĩ Thiên Hồ nói xong lại nở nụ cười, nàng rất hài lòng việc mình có thể trùng tu thuận lợi.  

“Được được, vậy sau này ta gọi ngươi là Cửu cô nương.” Nhìn Huyền Vũ Bắc Minh thế này xem ra đã hoàn toàn bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo.  

Dương Bách Xuyên nghĩ đến nếu Cửu Vĩ Hồ bảo hắn ta đi nhảy xuống vách núi chắc hắn ta cũng sẽ không nhíu mày chút nào.  

Lúc này tiểu trích tiên Đường Đường mở miệng trào phúng nói: “Trùng tu một đời mà vẫn không biết xấu hổ như vậy, chẳng phải là ngươi ỷ vào dung nhan yêu mị của kiếp trước sao?”  

“Tiểu trích tiên, ngươi đừng có châm chọc ta, mặc dù trùng tu nhưng dung mạo cũng không phải thứ ta có thể tùy ý thay đổi, ngươi có muốn cũng không được đâu.”  

“Ai mà thèm chứ!”  

Tiểu trích tiên đấu võ mồm với Cửu Vĩ Thiên Hồ.  

Huyền Vũ cũng xen vào theo.  

Dương Bách Xuyên nhìn ra ba người này kiếp trước có lẽ đều không phải hạng người đơn giản, cũng đều quen thân với nhau, tuy có chút cãi cọ nhưng lại không có ý tức giận thực sự.  

Mà giờ phút này Trịnh Bân Bân đi tới trước người Dương Bách Xuyên, giơ tay khẽ khua qua mắt hắn nói: “Sao lại ngây người rồi?”  

Dương Bách Xuyên hoàn hồn, sắc mặt đỏ lên, đương nhiên biết nàng ta đang nói đến Cửu Vĩ Thiên Hồ, xấu hổ cười một tiếng cũng không biết trả lời thế nào.  

Trịnh Bân Bân nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của Dương Bách Xuyên cũng cười khanh khách nói: “Có gì phải xấu hổ chứ, cho dù là ta ở trước mặt sư phụ cũng không khỏi đỏ mặt chân run, chứ đừng nói ngươi là một đại nam nhân.”  

“Sư phụ...?” Dương Bách Xuyên có chút ngẩn người: “Ý ngươi là... Cửu Vĩ Thiên Hồ là sư phụ của ngươi?”  

Trịnh Bân Bân cười, gật gật đầu nói: “Chuyện khá dài, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”  

Hiện giờ Dương Bách Xuyên vô cùng tò mò, nhìn thấy ba người tiểu trích tiên đang đấu võ mồm nhưng hiển nhiên cũng đang bàn chuyện, hắn lại cùng Trịnh Bân Bân đi tới một bên, hắn muốn biết tại sao Trịnh Bân Bân và Cửu Vĩ Thiên Hồ đi cùng nhau, cả việc Cửu Vĩ Thiên Hồ là sư phụ của nàng ta nữa. Hắn cũng chưa bao giờ nghe nói nàng ta có một sư phụ là Cửu Vĩ Thiên Hồ.  

Hơn nữa Trịnh Bân Bân là con người, sao lại bái một Yêu tộc làm vi sư được?  

Trong lòng hắn có rất nhiều nghi vấn.  

Đi tới một bên, Dương Bách Xuyên hỏi: “Nàng không ở vương quốc Mạo Hiểm làm nữ vương cho tốt mà lại đi theo Cửu Vĩ Thiên Hồ đến góp vui cái gì, ngươi biết mấy người bọn họ muốn làm gì nguy hiểm hay không?”  

Mặc kệ nói như thế nào, Dương Bách Xuyên đều coi Trịnh Bân Bân là bằng hữu, nàng ta coi như là bằng hữu duy nhất của hắn ở Sơn Hải Giới, hơn nữa hắn còn nhận con gái Viên Viên làm đồ đệ, chuyện giết Địa Tiên nguy hiểm như vậy, về tình về lý Dương Bách Xuyên cũng không hy vọng Trịnh Bân Bân xen vào.  

Trịnh Bân Bân nghe Dương Bách Xuyên nói chuyện tràn đầy quan tâm, trong lòng rất ấm áp, cười khổ nói: “Không phải ta đã từng nói với ngươi là muốn đi vào di tích vương triều Sơn Hải Giới trong châu Tây Sơn để đi tìm tổ tiên sao, kết quả lại gặp được sư phụ.”  

“Đi vào sâu trong châu Tây Sơn sao, không phải ta đã nói chờ ta đi cùng ngươi rồi à, ngươi còn nói hai mươi năm sau mới đi, bây giờ tính toán đâu ra đấy cũng chỉ mới trôi qua tám năm thôi chứ?” Dương Bách Xuyên ở trong bí cảnh Thao Thiết nên không có khái niệm thời gian, sau khi đi ra mới tính lại thời gian trôi qua mới không đến tám năm.  

Năm đó hắn đã đồng ý với Trịnh Bân Bân sẽ cùng đến di tích vương triều Sơn Hải Giới, hắn còn nhớ rõ nàng ta từng nói sau khi luyện hóa Phân Thân của tổ tiên nhà nàng ta thì chính nàng ta cũng trúng lời nguyền, nhất định phải đi sâu vào trong di tích vương triều Sơn Hải ở châu Tây Sơn để tìm tổ tiên Mạo Hiểm vương. Mặc dù nàng ta biết có thể tổ tiên đã chết từ lâu rồi, cho dù còn sống sót cũng chỉ là tàn hồn, nhưng nếu không đi thì chính nàng ta cũng chỉ có một con đường chết.  

Lúc đầu đã nói hai mươi năm sau mới đi, không ngờ chưa tới mười năm nàng ta tự mình đi.  

Trịnh Bân Bân mỉm cười nói: “Năm đó chỉ nói cho qua thế thôi, ta biết rõ là đi thì chịu chết, hà tất gì phải kéo theo ngươi làm đệm lưng? Cho nên bảy năm trước ta đã tự mình đi rồi. Đúng rồi, ta đã truyền ngôi Mạo Hiểm Vương cho Viên Viên, ngày sau Viên Viên chính là nữ vương của vương quốc Mạo Hiểm, như vậy cũng tốt, một mình ung dung tự tại, cộng thêm sự trợ giúp của Vân Môn, vương quốc Mạo Hiểm có thể truyền thừa lâu đời. Ngươi yên tâm, trước khi đi ta đã quét sạch những thứ cần quét dọn rồi, Viên Viên tọa trấn vương quốc Mạo Hiểm sẽ không có vấn đề gì đâu.”  

Vẻ mặt Dương Bách Xuyên tối sầm lại, không nghĩ tới Trịnh Bân Bân còn chơi như vậy? Dám đưa vương quốc Mạo Hiểm nàng vất vả lắm mới hợp nhất thành lập được truyền cho con gái Viên Viên, lúc này hắn không biết nên khóc hay là nên cười.  

“Ngươi…” Hắn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không biết nên nói thế nào.  

“Có phải muốn hỏi tại sao ta lại cam lòng như thế đúng không?” Trịnh Bân Bân mỉm cười hỏi.  

“Chẳng lẽ không phải sao?” Dương Bách Xuyên cười khổ.  

Bình luận

Truyện đang đọc