SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Ánh mắt Lăng Hư Tử sắc như dao. Trong lúc ông ấy lạnh lùng lên tiếng, khí thế uy áp mạnh mẽ phủ xuống người Dương Bách Xuyên.  

Ban đầu Dương Bách Xuyên hơi kinh ngạc, nhưng... sau đó anh vận chuyển công pháp trong cơ thể, dễ dàng hóa giải uy áp phủ trên người mình.  

Hiện tại với tu vi của anh, anh không sợ Lăng Hư Tử, dù sao ông lão này cũng không phải Hư Cảnh. Đối với anh mà nói, chỉ cần không phải Hư Cảnh thì ai cũng như nhau.  

Không biết Lăng Hư Tử muốn làm gì, có phải ông lão này tức giận vì mình không nể mặt ông ấy không.  

Dương Bách Xuyên mang tâm lý chân trần không sợ chân giày, anh là người mới trong đại hội luận đạo, không phải người có thâm niên như Lăng Hư Tử, hành động còn phải chú ý thể diện.  

Đối mặt với hành động gây khó dễ và ánh mắt như dao của Lăng Hư Tử, Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười: "Trước giờ tôi luôn to gan, Lăng Hư tiền bối cũng muốn học theo lũ ngu ngốc Mộc Đạo Nhiên chỉnh tôi sao? Muốn ra tay thì lẹ lên, tôi chưa từng biết sợ, ha ha!"  

Dương Bách Xuyên vừa dứt lời, cả khu vực xôn xao.  

Hiện nay giới võ cổ có mấy người nói chuyện với Lăng Hư Tử chẳng nể nang gì như thế?  

Cho dù là đám lão quái vật Tiên Thiên tầng chín đại viên mãn cũng không có mấy ai dám khiêu khích Lăng Hư Tử như vậy, huống hồ vừa rồi Lăng Hư Tử còn giúp Dương Bách Xuyên giải vây.  

Anh không nói cảm ơn thì thôi, trái lại còn muốn đánh nhau với đạo trưởng Lăng Hư sao?  

Ai nấy đều đổ mồ hôi lạnh thay Dương Bách Xuyên.  

"Dương Bách Xuyên, cậu hỗn láo!" Chiêm Khánh Nhân ở bên cạnh Lăng Hư Tử lập tức nổi giận, không ngờ Dương Bách Xuyên lại to gan đến độ không coi đại trưởng lão nhà mình ra gì.  

"Chiêm Yêu Nghiệt đừng dọa tôi được không, tôi nhát gan lắm!" Dương Bách Xuyên nhìn Chiêm Khánh Nhân tranh luận.  

"Cậu có giỏi thì đánh một trận đi!" Chiêm Khánh Nhân giận dữ.  

Dương Bách Xuyên nhún vai: "Tôi sợ anh chắc, chiến đê!"  

"Ha ha ha!"  

Lăng Hư Tử vốn đanh mặt đột nhiên bật cười sang sảng, khiến Dương Bách Xuyên và Chiêm Khánh Nhân ngừng đấu võ mồm.  

Trước đó Lăng Hư Tử sầm mặt, Dương Bách Xuyên không sợ. Nhưng bây giờ ông lão này cười sằng sặc lại khiến anh sợ hãi. Anh nhận thấy linh khí trời đất trở nên hỗn loạn, hơn nữa nháy mắt sóng linh khí đã lan rộng ra phạm vi ba mươi mét.  

Anh cảm nhận rõ trong vòng ba mươi mét hình thành một lồng linh khí, tâm điểm là Lăng Hư lão đạo.  

Linh khí trong phạm vi ba mươi mét tựa như thiên quân vạn mã, đều là binh tướng của Lăng Hư lão đạo, chỉ cần ông ấy ra lệnh sẽ lập tức chém giết, thấy chết không sờn.  

Anh biết thật ra đây là dấu hiệu kết nối và hiểu rõ linh khí trời đất đến cực hạn, hay nói theo cách hiểu của người tu chân, hiện tượng này liên quan đến cảm ngộ sâu sắc về đại đạo trời đất.  

Rốt cuộc thì lúc này Dương Bách Xuyên cũng biết sợ, cũng hiểu ra vì sao đám Mộc Đạo Nhiên và năm cao thủ của năm tông môn lớn như Thần Tông,  m Nguyệt Môn cũng là Tiên Thiên tầng chín đại viên mãn nhưng lại ủ rũ ỉu xìu, không dám ho he trước mặt Lăng Hư lão đạo.  

Bây giờ xem ra Lăng Hư lão đạo thật sự có thực lực hùng hậu, thảo nào đám Mộc Đạo Nhiên không dám lỗ mãng.

Bình luận

Truyện đang đọc