SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Lần trước Dương Bách Xuyên tặng chú ba Triệu Viễn Hiền đan Tôi Thể, lúc về chú ba đã đột phá Ám Kình tầng sáu giống mình, khiến Triệu Viễn Thành rất hâm mộ đối phương. Do đó, Triệu Viễn Thành quyết định lần này nhất định phải nịnh nọt Dương Bách Xuyên, nói không chừng anh sẽ tặng một viên đan Tôi Thể.  

Hiện tại Triệu Viễn Thành chắn trước Dương Bách Xuyên là vì mục đích này, ông ta vẫn tin chắc rằng Dương Bách Xuyên là thần thoại Tiên Thiên.  

Nào biết lần trước Dương Bách Xuyên chỉ mượn thần thức của sư phụ dọa ông ta mà thôi.  

Nhưng Dương Bách Xuyên không biết suy nghĩ trong lòng Triệu Viễn Thành. Thấy Triệu Viễn Thành chắn trước mặt mình, anh có thiện cảm với đối phương hơn nhiều.  

Đúng lúc này, phía sau vang lên một giọng nói già nua vang dội: "Hôm nay anh Tái Thiên đến tham dự tiệc mừng thọ của tôi, tôi vui lắm. Mau ngồi xuống! Viễn Thành còn ngây ra đó làm gì, mời chú Triệu của con ngồi đi. Đúng là thằng nhóc không hiểu chuyện."  

Trong lúc cục diện rơi vào bế tắc, Dương Bách Xuyên trông thấy một ông cụ khoảng tám mươi tuổi trông còn lớn tuổi hơn Diệp Tái Thiên được Triệu Nam dìu tới. Không cần hỏi Dương Bách Xuyên cũng biết đây nhất định là ông cụ Triệu Triệu Trường Sinh.  

Diệp Tái Thiên nghe thấy Triệu Trường Thiên nhắc đến đại thọ của ông, lòng thầm mắng cáo già. Thật ra hôm nay ông ta tới đây là để ra mặt cho Diệp Khai. Trước đó ông ta đã nghe nói con nhóc Triệu Nam nhà họ Triệu đã có người yêu, chính là thằng nhà quê Dương Bách Xuyên này.  

Vốn dĩ hôm nay ông ta đến đây để tìm Triệu Trường Sinh yêu cầu giải thích, nhưng không ngờ vừa vào cổng cháu trai Diệp Khai đã nói Dương Bách Xuyên cũng có mặt, vì vậy ông ta muốn áp đảo Dương Bách Xuyên trước mặt mọi người.  

Ai dè lúc hai người đối mặt, ông ta phát hiện ra ánh mắt thằng ranh này sâu thăm thẳm, không giống võ cổ giả Ám Kình tầng năm. Ánh mắt đối phương sâu như cái động không đáy, khiến ông ta bất giác dời mắt đi.  

Sau khi tỉnh táo lại, ông ta tự hỏi tại sao mình lại bại bởi ánh mắt của một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch chứ?  

Diệp Tái Thiên lập tức nổi giận, định bước tới cho Dương Bách Xuyên đẹp mặt, nhưng không ngờ Triệu Trường Sinh lại ra ngoài.  

Hôm nay con cáo già Triệu Trường Sinh là người được chúc thọ, là bên chiếm lý. Được thôi, chờ lát nữa lễ mừng thọ kết thúc, ông ta lại tìm Triệu Trường Sinh đòi lời giải thích vậy.  

Trong lòng nghĩ như vậy, song ngoài mặt Diệp Tái Thiên vẫn cười ha ha: "Chúc mừng anh Trường Sinh!"  

"Mời anh Tái Thiên ngồi." Triệu Trường Sinh và Diệp Tái Thiên ngồi xuống, sau đó lơ đãng nhìn lướt qua Dương Bách Xuyên, gật đầu tỏ ý chào hỏi.  

Thật sự là Dương Bách Xuyên không hiểu ánh mắt của ông cụ Triệu, không biết đối phương có hài lòng về mình hay không.  

Lúc này anh thấy Triệu Nam nhìn mình bằng ánh mắt chất chứa lo lắng, tựa như đang muốn hỏi hôm nay phải làm thế nào.  

Rõ ràng là người nhà họ Diệp đến gây chuyện. Triệu Nam rất lo lắng vì ông nội kiên quyết gả cô ấy vào nhà họ Diệp, mấy hôm nay cô ấy đã tìm ông cụ thuyết phục nhiều lần, nhưng bất kể cô cầu xin thế nào ông cụ cũng không đồng ý, cũng không nói gì.  

Dương Bách Xuyên đánh mắt ra hiệu cho Triệu Nam cứ yên tâm, sau đó ngồi xuống theo sự sắp xếp của Triệu Viễn Thành.  

Lúc này lại có một nhóm khách tới, Triệu Viễn Thành đứng dậy đi tiếp đón. Vương Tông Nhân giới thiệu đó là người nhà họ Nhiếp, người đi đầu là ông cụ Nhiếp.  

Tiếp đó là nhà họ Mã ở Tây Bắc, nhà họ Mạc ở Vân Quý... Hôm nay hầu hết các thế gia khắp Trung Quốc đều có mặt.  

Đúng lúc này, ba của Triệu Nam là Triệu Viễn Hiền vắng mặt nãy giờ bỗng rảo bước đi vào đại sảnh, tới thẳng chỗ Triệu Trường Sinh rồi báo cáo: "Thưa ba, đạo trưởng Phương và ông tiên nhà họ Vương cùng tới, sắp đến cửa rồi ạ."

Bình luận

Truyện đang đọc