SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Anh quên mất khống chế lực lượng, quên luôn không gian có hạn, dẫn đến một giây pháp thuật thi triển thành công, người anh bỗng nhiên bay vút lên đụng vào nóc nhà, sau đó rớt xuống đất, té lăn quay.  

May mắn cơ thể anh cường đại, nếu không e rằng đã ngã đến mức bể đầu chảy máu.  

Dương Bách Xuyên ngồi trên mặt đất, sau khi bình tĩnh lại thì cười ngây ngô.  

Tuy rằng bị đụng đến choáng váng nhưng anh lại vui vẻ nở nụ cười, bởi vì thuật Ngự Phong đã luyện thành rồi, vừa rồi chẳng qua là không nắm giữ mức độ mà thôi.  

Sau đó anh đứng dậy, tiếp tục...  

Lúc này anh từ tốn, trong lòng chỉ nghĩ đến hai mét trên đỉnh đầu, không dám tưởng tượng quá cao, kẻo lại đụn phải nóc nhà nữa, con mẹ nó đau lắm đấy.  

Có thành công của lần đầu tiên, lần thi triển thứ hai rất thuận lợi.  

Lần này anh tưởng tượng rất chậm, ngay sau đó, hai chân anh rời khỏi mặt đất, bay lên hơn hai mét, khi gần chạm vào nóc nhà thì ngừng bay lên.  

Sau đó, anh nghĩ đến bay sang hai bên trái phải, cũng không dám bay quá nhanh.  

Nghĩ bên trái thì bay sang trái, nghĩ bên phải thì bay sang phải, nghĩ dừng lại sẽ dừng lại, tất cả đều dựa vào ý niệm, quá thoải mái.  

Dương Bách Xuyên bay lên cách mặt đất hơn hai mét rồi bay vòng vòng trong mật thất rộng năm mươi mét vuông, muốn nhanh thì nhanh, muốn chậm thì chậm.  

Tốc độ nhanh nhất hoàn toàn không thua kém bùa tăng tốc cấp ba, thậm chí còn vượt qua bùa tăng tốc cấp một.  

Chẳng qua bay chừng bảy tám phút, Dương Bách Xuyên nhanh chóng dừng lại, bởi vì anh phát hiện chân khí trong cơ thể đã sắp hao hết rồi. Anh lén líu lưỡi, quả nhiên vô cùng tiêu hao chân khí, nhiều lắm chỉ có thể bay chừng mười phút.  

Về sau anh cần phải chú ý, đừng để đến lúc đó bay lên độ cao mấy trăm mét thì thiếu chân khí rơi xuống đất thì xong đời.  

Thuật Ngự Phong tốt thật nhưng khuyết điểm lớn là quá hao phí chân khí, lúc sử dụng nhất định phải cực kỳ cẩn thận, đừng để khi gặp phải kẻ địch nhân bay chừng mười phút đã hao hết chân khí, đến lúc đó chỉ có thể mặc người chém giết, Dương Bách Xuyên thầm nghĩ.  

Sau đó anh lấy linh dược, luyện chế một lò đan Tụ Khí, để dành sử dụng, muốn dùng thuật Ngự Phong thì không thể thiếu đan Tụ Khí, có thể nhanh chóng bổ sung chân khí.  

Hơn nữa về sau tu luyện cũng không thể thiếu thứ này, nói không ngoa, hiện tại lượng linh khí anh cần để tu luyện nhiều gấp mấy lần, thậm chí là gấp mười lần trước kia.  

Một lò đan Tụ Khí, bên trong có bỏ thêm một gốc cỏ Long Huyết năm ngàn năm, luyện được mười hai viên, gấp đôi trước kia.  

Anh vốn định luyện thêm một lò nữa, đáng tiếc lại không đủ linh dược.  

Sau khi thu đan dược vào bình, Dương Bách Xuyên chuẩn bị xuất quan, cũng không biết lần này bản thân đã bế quan mất bao lâu, lúc anh lấy điện thoại di động ra nhìn thì sợ ngây người.

Dương Bách Xuyên vừa nhìn đồng hồ, trời đất, đã hai mươi lăm ngày trôi qua kể từ ngày đầu tiên bế quan đến hôm nay.  

Trong cảm nhận của anh, lần bế quan này có chút dài nhưng cũng chỉ cảm thấy mới trôi qua bảy tám ngày.  

Không nghĩ đến đã hơn hai mươi ngày.  

“Quả nhiên là tu chân không có năm tháng, vừa mở mắt đã cách một thế hệ.” Dương Bách Xuyên lẩm bẩm nói.  

Trước kia nhìn điển tịch tu chân, ngẫu nhiên sẽ nhìn thấy một ghi chép nhắc đến người nào đó bế quan, sau khi xuất quan thời gian đã trôi qua mấy ngàn năm.  

Lúc đó nhìn thấy, Dương Bách Xuyên cũng chỉ méo miệng, không tin tưởng.  

Bây giờ nhìn lại, tu chân không năm tháng là thật sự, một lần bế quan của anh cũng trôi qua hơn 20 ngày, có thể nghĩ được những người có tu vi cao siêu sẽ lâu đến thế nào.  

Anh cảm thán thời gian nhanh như mũi tên, càng kinh ngạc với sự thần kỳ của tu chân.  

Sau đó anh mở cửa mật thất, đi ra ngoài.  

Khi đi vào sân, đập vào mắt là màu bạc mênh môn, tuyết rơi dày trắng xóa.  

Ngọn núi phía nơi xa đã phủ đầy tuyết, trông rất đẹp mắt.  

Thời tiết đã chuyển sang mùa rét lạnh.  

Đột nhiên Dương Bách Xuyên cảm thấy có chút quạnh quẽ, bên tai cũng không nghe thấy động tĩnh ở tiền viện và trung viện, vô cùng yên tĩnh, giống như không có người tồn tại. 

Bình luận

Truyện đang đọc