SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Trong đầu biến hóa vô số lần, ba tháng đã trôi qua.  

Ngày hôm đó, Dương Bách Xuyên nắm chặt kiếm Đồ Long trên tay, hắn bỗng nhiên mở mắt, vận công chân khí và thần hồn, vung ra một kiếm.  

“Vụt vụt vụt ~~”  

Sức mạnh chân khí cường đại hội tụ trên thân kiếm, phát ra một tiếng sắc lẹm.  

Ngay sau đó, kiếm Đồ Long sáng lên, lực lượng chân khí trên lưỡi kiếm màu bạc lập tức biến thành màu đen, một đóa Hắc Liên xuất hiện trên thân kiếm, sức mạnh cường đại đã hội tụ thành một đóa hoa sen đen.  

Giây sau, Hắc Liên bay vụt về dãy núi phía xa.  

“Ầm~”  

Trong tiếng vang rung trời, ngọn núi sụp đổ.  

Tiếp đó, Hắc Liên nổ tung, xuất hiện mười hai cánh hoa sen, rồi lại phát nổ.  

“Ầm ầm ầm ~”  

Sau khi mười hai cánh hoa sen lan rộng, cỏ cây ở nơi chúng đi qua đều hóa thành bột mịn.  

Vì thế, một chiêu này đã làm nổ tung tảng đá lớn ba mét, hủy diệt toàn bộ cây cỏ trong phạm vi mười hai mét.  

Uy lực vô cùng cường đại.  

Mạnh hơn rất chiều kiếm chiêu thi triển khi đối phó với Tiền Bất Hoán, đây chính là thành công của ba tháng cảm ngộ.  

Có điều...Dương Bách Xuyên lại không hề vui vẻ.  

Mặc dù uy lực vô cùng cường đại nhưng hắn biết mình đã thất bại.  

Bởi vì khi vung kiếm ra, vẫn chỉ xuất hiện một đóa Hắc Liên như cũ mà không phải là hai đóa Hắc Liên.  

Hít sâu một hơi, hắn không hề nản chí, bắt đầu tu luyện kiếm quyết, một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần, không cần biết bao nhiêu lần, chỉ cần tu luyện thì sẽ thành công.  

Bởi vì hắn biết, trên lý thuyết, kiếm quyết Hắc Liên có thể không ngừng biến hóa.  

Hắn khẳng định suy nghĩ của mình không sai, vì vậy hắn quyết định tiếp tục tu luyện, ôn tập, tu luyện, cảm ngộ thì ắt sẽ thành công.  

Chẳng có chuyện gì là thuận buồm xuôi gió, nhất là con đường tu luyện.  

Mọi việc mới bắt đầu đều sẽ khó khăn, chỉ sợ lòng không bền.  

“Nhất kiếm nhất Hắc Liên, một biến thành hai ~”  

“Ầm ầm ầm...”  

“Một biến thành hai...”  

“Keng Keng Keng...”   

Thời gian tiếp đó, Dương Bách Xuyên giống như một kẻ điên, luyện tập quên thời gian, quên tất cả mọi thứ, trong đầu trong mắt hắn chỉ có kiếm quyết Hắc Liên.  

Luyện đi luyện lại nhiều lần.  

Sau khi chân khí trong cơ thể cạn kiệt, hắn sẽ ngồi xuống để bổ sung chân khí, đợi chân khí tràn đầy, Dương Bách Xuyên lại đứng dậy luyện tập kiếm quyết Hắc Liên.  

Cứ tu luyện từng ngày, chớp mắt đã tròn ba năm.  

Trong thời gian ba năm, Dương Bách Xuyên đã phá hủy xung quanh thác nước, từ mấy chục thước đến ba mươi dặm.  

Dương Bách Xuyên có một tinh thần chiến đấu mà thần cản giết thần, tiêu diệt lũ ma quỷ, ngay cả Dương Bách Xuyên cũng không nhận ra, khi tu luyện kiếm quyết Hắc Liên, bản thân đã tự chủ luyện ra chiến ý.  

Bởi vì nơi này tiếp nối với địa hạt Đại Hoang, là biên giới giữa châu Tây Sơn và địa hạt Đại Hoang, Dương Bách Xuyên đã ở nơi đây năm để tu luyện kiếm quyết Hắc Liên, thu hút tới không ít yêu thú ở biên giới địa hạt.  

Sau đó, bọn chúng đều lần lượt trở thành oan hồn dưới kiếm của Dương Bách Xuyên.  

Ba năm tu luyện không biết mệt mỏi, không đếm kể tới thời gian, trong phạm vi một trăm dặm, đừng nói là yêu thú, ngay cả chim chóc cũng không hề có dấu tích.  

Lúc đầu, còn có một số yêu thú nghe thấy âm thanh rồi theo tới, kết quả sau khi vài yêu thú cường đại bị Dương Bách Xuyên giết chết thì không một con nào dám tới đây tìm chết nữa.  

May mà tất cả đều là yêu thú mà không phải là yêu tu, cũng không phiền phức lắm.  

Ba năm nay, mặc dù Dương Bách Xuyên vẫn chưa luyện thành kiếm quyết thi triển ra hai Hắc Liên, nhưng hắn đã tu luyện thành thục tới cảnh giới kiếm người hợp nhất, đây cũng xem như là thu hoạch lớn.  

Mới bắt đầu còn vội vã, nhưng sau khi bình tĩnh lại, Dương Bách Xuyên đã tu luyện ba năm.  

Vào một hôm, Dương Bách Xuyên lại vung kiếm.  

“Ầm ~”  

“Ầm ầm ầm ~” 

Bình luận

Truyện đang đọc