SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Tiếp theo, một lão ăn mày bị mù chống gậy, chậm rì rì xuất hiện từ phía Tây. Nhìn như lão đi rất chậm, nhưng thật ra mỗi bước đi đều khiến mọi người xung quanh tự giác tránh đường. Trên người lão cũng phát ra khí tức mạnh mẽ giống như thợ rèn.  

Có người gần như hét lên: "Ôi trời ơi, lão già mù ăn xin, hắn... hắn không phải là tên ăn mày không có tu vi ư? Sao lại...?"  

"Cao thủ ấy à, nhỏ thì ẩn mình nơi phố phường, lớn thì náu mình chốn triều đình. Lão phu đến thành Tán Tu đã hai trăm năm, lúc tới đây đã thấy lão già mù ngày ngày đi xin ăn ở các tiệm ăn lớn. Không ngờ lão lại là cao thủ cảnh giới Nguyên Anh!"  

Một thanh niên tái mét mặt mày, lắp bắp nói: "Ta ta ta... sáng nay ta còn đá lão một phát, liệu lão có tìm ta tính sổ không?"  

Advertisement

"Ngươi thảm rồi, dám đá cao thủ cảnh giới Nguyên Anh!"  

"Ta đâu biết lão là cao thủ cảnh giới Nguyên Anh. Nếu biết trước thì dù cho ta mười lá gan, ta cũng không dám!" Người này suýt khóc luôn.  

Lúc này, lão già mù dùng chất giọng bình tĩnh, thoải mái ngâm nga: "Không phục trời, không phục đất, không phục tuổi già. Mỗi ngày mới đều tốt đẹp. Chuyện trên thế gian ung dung tự tại, ân oán tình thù không rõ ràng..."  

Advertisement

Lão già mù hát xong liền hành lễ với Lê Nặc: "Lão mù này sống ở thành Tán Tu ba trăm năm, vừa mới gỡ bỏ khúc mắc trong lòng, hôm nay đúng lúc trả ơn thành chủ, sống chết do trời."  

"Lê Nặc chúc mừng đạo huynh tìm lại chân ngã. Hôm nay xin nhờ đạo huynh."  

Lê Nặc nói xong, lại có hai người lên tiếng.  

Một nam một nữ giống như cặp vợ chồng bình thường, rất có thể là ngư dân. Nam cầm cần câu, nữ cầm giỏ trúc, dắt tay nhau đi tới. Sau đó, hai người chắp tay nói với Lê Nặc: "Thành chủ đại nhân, đã lâu không gặp."  

"Ta rất vui khi gặp được hai vị." Lê Nặc nở nụ cười.  

Xem chừng những người này rất thân thiết với Lê Lặc, hơn nữa họ đều đến thành Tán Tu rất sớm.  

Lúc này, Lê Nặc nhìn Cao Thuấn và Cao Thịnh Thiên: "Thành Tán Tu ta có thể trở thành một trong ba tòa thành lớn nhất địa hạt Đại Sơn không chỉ vì diện tích rộng lớn, mà còn vì những người bạn cũ này. Mặc dù bốn người họ đều là cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng cộng thêm ta hẳn là cũng đủ đối phó với hai vị nhỉ?  

Nếu chưa đủ thì thành Tán Tu ta vẫn còn ba vạn người dân Kim Đan. Ba vạn người này tồn tại từ khi thành lập thành Tán Tu đến nay, không biết có đủ đối phó với một hai nghìn người của các ngươi hay không?"  

Bà vừa dứt lời, huynh đệ nhà họ Cao sa sầm sắc mặt.  

Đúng lúc này, một tiếng cười sang sảng vang lên: "Ha ha ha, thành chủ Lê Nặc, đám Diệp mỗ tuy không phải là người dân sinh sống ở thành Tán Tu từ ngày thành lập, nhưng cũng cư ngụ ở đây đã mấy chục năm, có thể xem là một phần tử của thành Tán Tu. Lẽ nào thành chủ Lê Nặc không coi bọn ta là bạn?"  

"Là hội trưởng Diệp Vô Đạo của thương hội Thiên Diệp. Nghe nói Diệp Vô Đạo là cao thủ Nguyên Anh trung kỳ."  

"Còn không phải sao! Hình như mấy người phía sau Diệp Vô Đạo cũng là cao thủ cảnh giới Nguyên Anh."  

"Không ngờ thành Tán Tu lại là nơi rồng núp hổ nằm, hôm nay chỉ thoáng cái đã xuất hiện mười mấy cao thủ cảnh giới Nguyên Anh."  

Xung quanh lại xôn xao.  

Dương Bách Xuyên nhìn thấy Diệp Vô Tâm ở bên cạnh lộ vẻ đắc ý, tươi cười chạy tới gọi Diệp Vô Đạo là "phụ thân". Lúc này hắn mới biết lúc trước Diệp Vô Tâm nói sẽ bảo vệ mình một mạng bởi vì người ta có một người ba là Nguyên Anh trung kỳ.  

"Đúng thế! Sáu mươi năm trước lão phu bị kẻ thù đuổi giết, chạy tới thành Tán Tu. May mà có thành chủ Lê Nặc ra sức trấn áp kẻ thù, không ai được phép chém giết trong thành Tán Tu, cho nên lão phu mới thoát nạn. Từ đó về sau lão phu cung tự nhận là một phần tử của thành Tán Tu. Hôm nay có kẻ gây rối ở thành Tán Tu, đương nhiên lão phu phải góp sức."  

"Còn ta nữa..."  

"Thêm cả ta..."  

Sau Diệp Vô Đạo, có sáu bảy người lần lượt lên tiếng bày tỏ thái độ. Ai cũng có lý do, điểm giống nhau là thành Tán Tu có ơn với bọn họ, hay nói chính xác hơn là Lê Nặc có ơn với bọn họ. Vì vậy khi thành Tán Tu và Lê Nặc gặp nguy hiểm, tất cả mọi người sẽ ra mặt.  

Lúc này, Dương Bách Xuyên đã lờ mờ hiểu ra tại sao thành Tán Tu có thể trở thành một trong ba tòa thành lớn nhất địa hạt Đại Sơn, cũng biết ý nghĩa của việc Lê Nặc đặt ra quy định không được chém giết ở thành Tán Tu.  

"Lê Nặc cảm ơn Diệp đạo hữu và các vị đạo hữu tương trợ. Xin cảm ơn!" Lê Nặc chắp tay nói.  

Thật ra Dương Bách Xuyên thấy từ lúc Lê Nặc xuất hiện, bà vẫn luôn tỏ vẻ bình tĩnh, hoàn toàn không coi Cao Thịnh Thiên và Cao Thuấn ra gì. Hơn nữa, nghe chừng trước kia Cao Thuấn và Lê Nặc có thù oán, Lê Nặc vẫn luôn tìm kiếm Cao Thuấn nhưng không tìm được. Cục diện hôm nay là Lê Nặc cố ý sắp xếp nhằm dụ Cao Thuấn xuất hiện. Bây giờ xem ra hiệu quả rất tốt.  

Sau khi cảm ơn, Lê Nặc lạnh lùng cất lời: "Thành Tán Tu không phải tòa thành của một mình Lê Nặc, mà là tòa thành của mọi người dân thành Tán Tu. Năm xưa nhà họ Lê chúng ta bị nhà họ Cao diệt môn, ta may mắn trốn thoát, chạy trốn khắp nơi. Nhà họ Cao quyền thế ngập trời, phát lệnh truy nã khắp mọi nơi. Không có ai chứa chấp ta, ta đến thành trì nào cũng không có chốn dung thân. Do đó, ta đã thề rằng nếu có thể thoát nạn, ta sẽ xây dựng một tòa thành không quan tâm tới xuất thân, mang đến cho những người tuyệt vọng không có ai chứa chấp như ta một chốn nương thân. Ông trời thương xót cho ta sống sót, ta đã thành lập nên thành Tán Tu, tiêu diệt nhà họ Cao. Tiếc là những năm qua tàn dư nhà họ Cao không ngừng quấy nhiễu, ta bế quan năm mươi năm không ra ngoài chính là đợi ngày hôm nay. Cao Thuấn, bây giờ ngươi thấy mình có thể hủy diệt thành Tán Tu hay không?"  

Dứt lời Lê Nặc hô to: "Hỡi các vị đạo hữu thành Tán Tu, thành Tán Tu là tòa thành của mọi người, hãy theo ta giết địch!"  

Lê Nặc nói xong lập tức làm tiên phong, xông thẳng đến chỗ Cao Thuấn. 

Bình luận

Truyện đang đọc