SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Không nghĩ tới lại bị sư phụ nghe được, hỏi: "Lão tài xế nghĩa là gì?"  

Trên trán Dương Bách Xuyên chảy xuống ba sọc đen, ho khù khụ: "A ha ha, lão tài xế chính là... Chính là lão lưu manh đó, hì hì!”  

"Cút, thứ khốn nạn không biết lớn nhỏ." Vân Thiên Tà tức giận chửi bới, lần này hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.  

Ngay lúc này này, Độc Cô Vô Tình thấy sau khi Dương Bách Xuyên mở hai mắt ra thì nhìn về phía mình bằng vẻ mặt quái dị, điều này làm cho cô có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn hỏi: "Bách Xuyên, cậu có biến pháp chữa trị chứng biểu cảm khác thường của tôi?”  

Dương Bách Xuyên còn đang suy nghĩ với công pháp song tu sư phụ truyền cho mình, làm thế nào để Độc Cô Vô Tình bằng lòng song tu, anh vừ nhìn khuôn mặt biểu cảm quái dị của Độc Cô Vô Tình  m Dương đã không nhịn được rùng mình ớn lạnh.  

Nghe thấy cô hỏi, anh vội vàng nói: "Có thể trị hết."  

Bốn chữ có thể trị hết khiến gương mặt cứng ngắc của Độc Cô Vô Tình hơi run rẩy, thật ra là đang vui mừng nhưng do khí độc mà bắp thịt trên mặt đều bị xơ cứng, kể từ sau khi trúng độc cô chưa từng mỉm cười.  

Chẳng qua sự kích động trong giọng nói đã làm lộ rõ tâm trạng của cô: "Thật chứ?"  

Dương Bách Xuyên gật đầu: "Thật!" Nói tới đây, anh hơi dừng một lát, lại bổ sung: “Chẳng qua…”  

Hai chữ này khiến trong lòng Độc Cô Vô Tình cực kỳ căng thẳng, ngoài mặt vẫn bình tĩnh nói: "Tiên sinh có chuyện gì cứ nói, tôi không ngại."  

Bởi vì do quá căng thẳng và lo lắng mà trong lúc vô ý, Độc Cô Vô Tình lại gọi Dương Bách Xuyên là tiên sinh.

Trong lòng Dương Bách Xuyên đang sắp xếp lại ngôn ngữ một chút, cũng không thể trực tiếp nói với Độc Cô Vô Tình là muốn chữa khỏi chứng biểu cảm khác thường của cô cần phải song tu với tôi chứ?  

Nếu như dám nói như vậy, Dương Bách Xuyên chắc chắn rằng anh sẽ bị một kiếm của Độc Cô Vô Tình bổ thành hai nửa.  

Nhất định phải có chiêu thức lừa gạt mới được.  

Suy nghĩ một chút, vẻ mặt anh nghiêm túc nói: “Là như vậy, tôi vừa mới kiểm tra tình trạng trong cơ thể cô, nguyên nhân thật sự dẫn đến chứng biểu cảm khác thường của cô, không phải ở mặt ngoài, mà là trong cơ thể cô có một loại khí kịch độc rất phức tạp cũng đặc biệt mạnh mẽ, lan tràn trong kỳ kinh bát mạch của cô, thậm chí toàn thân cô đều là chứng biểu cảm khác nhau chứ?”  

Vì để cho Độc Cô Vô Tình tin tưởng lời nói của anh, coi như là bất chấp tất cả, nếu không tùy tiện nói toàn thân người ta đều là loại biểu cảm này thì sẽ bị hiểu lầm.  

Độc Cô Vô Tình nghe được lời của Dương Bách Xuyên, trên mặt nóng lên, thật sự tình huống của cô đều bị Dương Bách Xuyên nói trúng.  

Cô gật đầu nói: “Vậy cậu có biện pháp chữa trị không?” Cô hỏi lại.  

Dương Bách Xuyên mở miệng nói: “Bởi vì độc khí trong cơ thể của cô quá đặc thù, công lực hiện tại của tôi cũng không có cách nào chữa khỏi hoàn toàn, nhưng tôi có thể giảm bớt cho cô, sư môn của tôi có loại phương pháp châm cứu vô thượng, châm cứu cho cô một lần có thể áp chế độc khí trong cơ thể của cô ba ngày.  

Nói cách khác, sau ba ngày châm cứu, cô sẽ khôi phục giống như người bình thường, nhưng khí độc quá là bá đạo, hơn nữa lại còn là khí lạnh, cho nên mỗi đêm sau này vẫn sẽ tái phát biến thành chứng biểu cảm khác thường, nhưng mà buổi sáng ngày hôm sau sẽ khôi phục lại bình thường.  

Hơn nữa cứ cách ba ngày đều cần phải châm cứu một lần, như thế chờ công lực của tôi đủ là có thể nghĩ biện pháp loại bỏ hoàn toàn độc khí trong cơ thể của cô, cô xem cô có muốn tôi trị liệu cho cô không?” 

Bình luận

Truyện đang đọc