SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Nhưng Dương Bách Xuyên không để ý, dù sao trông Đinh Thiền cũng suy yếu rồi.  

Anh tát một phát là có thể tát chết đối phương.  

"Mày mày... mày đừng đến đây!" Thấy Dương Bách Xuyên đi tới, Đinh Thiền biết sợ rồi. Thiếu chủ Thần Tông quý báu lắm đó, sao có thể không sợ chết?  

Dương Bách Xuyên cười ha ha: "Sợ rồi hả?"  

"Dương Bách Xuyên, chỉ cần mày tha cho tao, tao sẵn lòng cho mày tất cả mọi thứ trên người tao. Thần binh khôi giáp, tinh thạch Tiên Thiên, tao đều cho mày hết. Từ nay về sau, ân oán giữa mày và Thần Tông xóa bỏ hết..." Đinh Thiền liên tục lùi về sau, đồng thời hứa hẹn với Dương Bách Xuyên.  

"Ha ha ha!" Dương Bách Xuyên cười phá lên, sau đó giở giọng nói: "Con mẹ mày tưởng tao ngu chắc? Tha cho mày? Mơ đi! Dám đả thương bạn tốt của tao à, tao nói cho mày biết, hôm nay tao nhất định phải giết mày. Tao không có ưu điểm gì, ưu điểm duy nhất là đã nói chắc chắn sẽ làm. Lẽ nào mày bảo tao nuốt lời?"  

Lúc trước Đinh Thiền coi thường Dương Bách Xuyên đủ kiểu, bây giờ đổi lại thành Dương Bách Xuyên, cảm giác này... quá đã!  

"Dương Bách Xuyên, mày không thể giết tao, tao là thiếu chủ Thần Tông, ba tao là tông chủ Thần Tông, ông nội tao là người bảo vệ cấm địa Thần Tông, là Tiên Thiên tầng chín. Mày có tin không, nếu mày giết tao thì mày và người thân bạn bè bên cạnh mày sẽ chết không có chỗ chôn." Hiện tại Đinh Thiền đã vứt hết liêm sỉ, lôi ra lợi thế cuối cùng của mình, dùng gia thế đe dọa Dương Bách Xuyên.  

Nghe hắn ta nói vậy, Dương Bách Xuyên sững cả người, bất giác dừng bước. Chủ yếu là thằng chó này nói một câu "ông nội tao là người bảo vệ cấm địa Thần Tông, là Tiên Thiên tầng chín".  

Lượng tin tức trong câu nói này không nhỏ.  

Thiếu chủ Thần Tông, ba và ông nội đều là nhân vật đỉnh của chóp, Đinh Thiền là con cháu dòng dõi tu đạo đúng chuẩn.  

Dương Bách Xuyên biết Đinh Thiền nói đúng, nếu anh giết Đinh Thiền thì rắc rối to.  

Dương Bách Xuyên hơi do dự. Nếu anh chỉ có một mình thì đừng nói là giết một thiếu chủ Thần Tông, cho dù giết mười tên cũng chẳng sao, chân trần không sợ chân giày mà.  

Cùng lắm thì trốn là được.  

Nhưng vấn đề là Dương Bách Xuyên không phải một mình, anh còn có bà nội và em gái, có mấy người phụ nữ, có người thân bạn bè, có Vân Môn vừa mới thành lập.  

Đối với một người đặt tình cảm lên trên hết như Dương Bách Xuyên mà nói, đây quả thật là một vấn đề nghiêm trọng.  

Nhất thời Dương Bách Xuyên rất bối rối.  

Anh không ngờ Thần Tông lại có Tiên Thiên tầng chín, nhìn dáng vẻ Đinh Thiền không giống nói dối, chứng tỏ những gì hắn ta nói là sự thật. Ba hắn ta là tông chủ Thần Tông, ông nội là người bảo vệ cấm địa Thần Tông, còn là Tiên Thiên tầng chín.  

Hơn nữa Đinh Thiền là thiếu chủ Thần Tông. Dương Bách Xuyên không biết cả Thần Tông có bao nhiêu võ cổ giả Tiên Thiên, nhưng Võ Đang cũng có tới hai mươi tám Tiên Thiên, từ đó có thể thấy cao thủ Tiên Thiên của Thần Tông không ít.  

Giết Đinh Thiền thì phải cân nhắc đến sự trả thù của hai ba chục Tiên Thiên và sự truy sát của một cao thủ Tiên Thiên tầng chín.  

Dương Bách Xuyên không thể không cân nhắc những vấn đề này.  

Lúc này, có lẽ Đinh Thiền nhìn thấu nỗi lo lắng trong lòng Dương Bách Xuyên, nét mặt trở nên vui vẻ đắc ý, cho rằng mình đã dọa được đối phương.  

Nhưng nghĩ cũng phải, ở nước ngoài làm gì có thế lực nào dám không nể mặt người của Thần Tông bọn họ?  

Cho dù tới Trung Quốc, tám tông môn lớn nhất Trung Quốc cũng phải nhượng bộ ba phần. Xét về thế lực thì Thần Tông cũng là tông môn lâu đời.  

Dương Bách Xuyên sợ cũng là chuyện bình thường.  

Cho nên Đinh Thiền lại bắt đầu vênh váo.  

Có câu "không tìm đường chết sẽ không chết", hiện tại câu nói này vô cùng thích hợp với Đinh Thiền.  

Sau khi Dương Bách Xuyên lộ vẻ lo lắng, Đinh Thiền đổ thêm dầu vào lửa, thúc đẩy ngọn lửa diệt vong.

Bình luận

Truyện đang đọc