SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Thời gian trong không gian hắc ám nhanh hơn bên ngoài gấp mười lần, nói cách khác một nghìn năm trong không gian hắc ám, thế giới bên ngoài đã trôi qua một trăm năm.  

Dương Bách Xuyên cũng không dám trì hoãn, vội vàng ra khỏi không gian hắc ám, cũng không biết hiện tại bên ngoài như thế nào.

Hiện thân trong mật thất, Dương Bách Xuyên thở dài, tu chân không năm tháng, càng thêm kinh ngạc cảm thán sự thần kỳ của hoa sen đen.  

Ở trong không gian hắc ám, hắn đã tu luyện kiếm quyết Hắc Liên và kiếm kỹ Toàn Phong đến cực hạn, thần thông Thủ Cốt tiến hóa một lần, tìm được thần thông cận chiến thích hợp nhất.  

Tu luyện thần thông chiến kỹ trong không gian hắc ám, mặc dù tu vi cảnh giới không tăng nhưng sức chiến đấu cũng đã tăng thêm một bậc thang.  

Còn chuyện tăng lên cảnh giới tu luyện, hắn không cưỡng cầu được, dù sao đột phá tu vi phải thuận theo tự nhiên.  

Hơn nữa hiện tại hắn là Xuất Khiếu đại viên mãn, cũng chỉ cách Phân Thẩn cảnh một tờ giấy mỏng, trải qua ngàn năm tu luyện thần thông chiến kỹ, cảnh giới tu vi cũng đã đạt đến đỉnh, không chắc ngay sau đó có thể đột phá luôn hay không, nhưng hắn cũng không nóng nảy.  

Trước mắt bên ngoài đã trôi qua trăm năm, hắn cũng không định tiếp tục bế quan, hắn định sẽ đi ra châu Tây Sơn chiến đấu tăng tu vi, du lịch Sơn Hải Giới.  

Giải quyết xong vài chuyện quan trọng, đi tìm Hương Hương và Hầu Đậu Đậu, sau đó… Mục tiêu lớn nhất là Thiên Trảm, nghe nói vượt qua Thiên Trảm sẽ đi qua thế giới khác, đó chính là Tu Chân Giới.  

Đối với Hắc Liên Tử, Dương Bách Xuyên nửa buồn nửa vui.  

Vui là Hắc Liên Tử truyền cho hắn kiếm quyết Hắc Liên và dòng chảy thời gian nhanh hơn bên ngoài gấp mười lần.  

Buồn là Hắc Liên Tử được xưng là đệ nhất Hồng Hoang quá thần bí, mặc dù đến bây giờ không xảy ra biến cố gì, nhưng cũng vì như vậy, thần bí không rõ mới làm hắn lo lắng. Rốt cuộc Hắc Liên Tử tồn tại trong biển ý thức của hắn, một khi xảy ra biến cố, làm không tốt sẽ dẫn đến kết cục tan thành mây khói.  

Đã có một hồ Càn Khôn, hiện tại lại thêm một Hắc Liên Tử, không biết là phúc hay họa.  

Lúc này Dương Bách Xuyên vô cùng nhớ nhung sư phụ Vân Thiên Tà, nếu ông ấy thức tỉnh, có thể tìm hỏi ông ấy mấy vấn đề này.  

Bế quan trăm năm, tâm cảnh của Dương Bách Xuyên được mài giũa vô cùng thành công, bình tĩnh như nước, hắn lầm bầm lầu bầu: “Hiện tại ta cũng coi như lão quái tu luyện ngàn năm.”  

Mặc dù nói vậy, hắn ở trong không gian hắc ám ngàn năm, bộ dáng vẫn không thay đổi gì.  

Khác ở chỗ, hai tròng mắt càng thêm thâm thúy.  

Đi ra ngoài cửa động động Kim Ô, hắn nhìn thấy hai thanh niên đang tĩnh tọa.  

Nghe thấy âm thanh mở cửa, hai thanh niên mừng như điên khi nhìn thấy Dương Bách Xuyên xuất hiện.  

“Sư phụ ~”  

“Sư phụ ~”  

Đây chính là nhị đồ đệ Vương Tông Nhân và tam đồ đệ Võ Kiếm.  

“A Nhân, ngươi đến từ khi nào?” Nhìn thấy nhị đồ đệ Vương Tông Nhân, Dương Bách Xuyên vô cùng vui vẻ. Năm đó hắn để Vương Tông Nhân lại Địa Cầu để trấn giữ Vân Môn, tiểu tử này cũng nguyện ý ở lại, không ngờ bế quan trăm năm hắn ta cũng đã đến Sơn Hải Giới.  

Đảo mắt một cái phát hiện trăm năm không gặp, tu vi của Vương Tông Nhân đã bước vào Nguyên Anh đại viên mãn.  

Tam đồ đệ Võ Kiếm càng thêm khủng bố, tu vi Xuất Khiếu cảnh sơ kỳ, toàn thân tản ra hơi thở sắc bén, giống như một thanh đại đao.  

Thầm cảm thán, xem ra bế quan trăm năm tu vi của mọi người đều tiến bộ vượt bậc.  

Vương Tông Nhân càng thêm trầm ổn, so với hơi thở sắc bén trên người Võ Kiếm, hơi thở của Vương Tông Nhân trầm ổn như Thái Sơn, trên người có khí độ đại gia, có lẽ là vì hắn ta đã từng là môn chủ Vân Môn ở Địa Cầu.  

Sau khi hành lễ với Dương Bách Xuyên, Vương Tông Nhân quy củ trả lời: “Sư phụ, 80 năm trước đệ tử đi vào Vân Môn Sơn Hải, lúc đến sư phụ đã bế quan 20 năm.  

Trên người đệ tử có tín vật  u Dương sư mẫu giao cho ngài, không dám trì hoãn, chỉ có thể chờ ở nơi sư phụ bế quan, không nghĩ tời chờ 80 năm. Tam sư đệ và đại sư huynh, còn có hai vị sư đệ sư muội đều thường xuyên đến đây chờ sư phụ xuất quan cùng ta.”  

Vương Tông Nhân nói xong, lấy ra một cái máy tính bảng mới, giao cho Dương Bách Xuyên: “Sư phụ, những gì  u Dương sư mẫu và tiểu sư muội muốn nói với ngài đều được thu ở bên trong.”  

Dương Bách Xuyên nghe Vương Tông Nhân nói chuyện, hơi hoảng hốt, trong đầu hiện lên dung mạo của  u Dương Ngọc Thanh, qua lời nói của Vương Tông Nhân, có vẻ nàng không đến Sơn Hải Giới.  

“Bên Địa Cầu có chuyện gì không?” Dương Bách Xuyên cầm máy tính bảng hỏi.  

“Dù sao trước khi con đến đây không có chuyện gì cả, cả Vân Môn đều mạnh khỏe, sau khi Quốc Trung sư tổ và Đoan Mộc sư tổ đến, đệ tử liền đi đến Sơn Hải Giới, Vân Môn Địa Cầu có hai vị lão tổ trấn giữ có thể kê cao gối ngủ, sư phụ yên tâm.” Vương Tông Nhân nói. 

Bình luận

Truyện đang đọc