SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Anh lại nhớ về Triệu Nam - vợ chưa cưới trên danh nghĩa của mình, nhớ Độc Cô Vô Tình, Liễu Linh Linh, Lâm Hoan, Viên Kim Phượng, cô giáo Âu Dương, Ninh Kha...  

Hình bóng của những người con gái ấy cứ quanh quẩn trong tâm trí anh. Sắp đến lúc được gặp họ, Dương Bách Xuyên vừa kích động vừa thấp thỏm khôn nguôi. Anh không dám nghĩ rằng, sáu năm trôi qua, liệu các cô ấy... có còn chờ anh hay không?  

Lỡ không thì sao?  

Sau một lúc nghĩ ngợi, Dương Bách Xuyên bỗng nhiên nghĩ mình đúng là một thằng khốn, ích kỷ vô cùng. Anh đi biệt tăm những sáu năm trời thì lấy tư cách gì mà đòi người ta chờ anh đây?  

“Thôi, lỡ như vậy thật thì chỉ cần các cô ấy hạnh phúc, mình chúc mừng cho họ là được.”  

Dương Bách Xuyên tự nhủ rồi nhắm mắt lại, dứt khoát chìm vào giấc ngủ. Mặc dù bây giờ nỗi đau đớn vẫn còn nhưng Nguyên Anh và bát đại yêu hồn đã bị sư phụ phong ấn sau khi dung hợp. Dù gì anh cũng không thể tu luyện vì không có Nguyên Anh chống đỡ, khỏi phải nghĩ nhiều làm gì cho mệt. Cuối cùng anh cũng có thể đánh một giấc như người bình thường rồi.  

Dương Bách Xuyên ngủ thẳng một mạch đến sáng, đồ đệ của anh Vương Tông Nhân gõ cửa phòng, bảo đã đến giờ ra sân bay.  

Sau khi vệ sinh cá nhân, Dương Bách Xuyên và Vương Tông Nhân ăn sáng ở khách sạn rồi bắt xe đến sân bay Hòa Điền.  

...  

Tại sân bay thành phố Ô, Dương Bách Xuyên nhìn hai người đồ đệ, dặn dò: “A Nhân, cậu về nhà thăm gia đình đi. Chúng ta mất tích sáu năm liền, chắc người nhà lo sốt vó lắm đây. Không cần đi theo tôi đâu, tôi sẽ về nhà ở Cố Đô, cậu về thăm nhà rồi về sư môn cũng được, không gấp.”  

“Không được, giờ sư phụ có tu vi đâu ạ, con phải bảo vệ người chứ!” Vương Tông Nhân nghiêm túc phản đối.  

Dương Bách Xuyên rất vui, vừa vỗ vào vai Vương Tông Nhân vừa cười nói: “Thằng nhóc chết bầm này, cậu quên giờ chúng ta đã về Trái Đất rồi hả? Nơi này không phải Sơn Hải Giới, không có nhiều tu chân giả và yêu thú thế đâu, khỏi lo cho vấn đề an toàn của tôi. Nói như cậu khác nào tôi tàn rồi đâu? Dù vậy thì bên cạnh tôi vẫn còn Thu Nhi mà. Đi đi, đừng lằng nhà lằng nhằng nữa. Về nhớ gửi lời hỏi thăm của tôi đến ba mẹ cậu nhé, nhân tiện mời họ bữa nào đến Vân Môn chơi luôn.”  

Vương Tông Nhân vô cùng ngạc nhiên khi nghe sư phụ Dương Bách Xuyên nói vậy. Cậu ta vẫn chưa kịp định thần, thần kinh luôn căng như dây đàn nên cứ ngỡ Trái Đất là thế giới luôn đầy rẫy tu chân giả và yêu thú chém giết nhau như Sơn Hải Giới. Quả thật cậu ta đã quên khuấy rằng ở Trái Đất, trừ Vân Môn bọn họ ra, những thế lực tông môn còn lại cùng lắm là võ cổ giả mà thôi, đời nào làm sư phụ mình bị thương được.  

Nghĩ lại thì Vương Tông Nhân đã xa nhà sáu năm, cậu ta cũng rất nhớ gia đình bèn không từ chối nữa, tạm biệt sư phụ Dương Bách Xuyên rồi đi lên chuyến bay đến thủ đô.  

Nửa tiếng sau, Dương Bách Xuyên cũng lên chuyến bay đến Cố Đô.  

...  

Bốn giờ chiều, Dương Bách Xuyên tay không đứng trong sân bay Cố Đô. Nơi này đã mở rộng gấp đôi so với sáu năm trước nhưng về cơ bản cách bài trí lẫn cấu trúc đều không thay đổi.  

“Tôi về rồi đây.”  

Thầm nhủ một câu, Dương Bách Xuyên đón một chiếc taxi rồi ngồi vào trong xe.  

“Quý khách đi đâu ạ?” Tài xế nhìn Dương Bách Xuyên qua kính chiếu hậu, hỏi.  

Dương Bách Xuyên hít sâu một hơi: “Vân Kỳ Đại Hạ.” Chuyến đầu tiên sau khi anh đến Cố Đô đương nhiên phải là gặp anh em nối khố Lưu Tích Kỳ của mình rồi, không chừng trong số đám anh em vẫn còn người làm ở Vân Kỳ.  

“Vân Kỳ Đại Hạ?” Tài xế ngẩn người, hơi ngờ vực.  

“Đúng vậy, Vân Kỳ Đại Hạ.” Dương Bách Xuyên lặp lại.  

Tài xế trầm tư một lúc rồi nói: “Thưa quý khách, ở đây không có nơi nào tên Vân Kỳ Đại Hạ cả, nhưng có một công ty tên là Vân Kỳ International nằm ở khu công nghệ cao, không biết có phải anh đang nói đến tập đoàn Vân Kỳ International không ạ?”  

Dương Bách Xuyên ngẩn ra, nghe đến đây đã hiểu. Anh đã đi sáu năm liền, nếu như không có bất trắc xảy ra thì cả kho tàng bài thuốc bí truyền mà anh để lại cho Lưu Tích Kỳ đã đủ để phát triển tập đoàn Vân Kỳ.  

Theo lời tài xế vừa nói, dường như Vân Kỳ đã vươn lên tầm quốc tế dưới sự dẫn dắt của Lưu Tích Kỳ. Nếu như ở Cố Đô không có Vân Kỳ thứ hai thì tập đoàn Vân Kỳ International mà tài xế đề cập đến có lẽ là nơi anh muốn đi.  

“Anh tài xế, sáu năm trước tôi từng hợp tác kinh doanh với Vân Kỳ, cách đây lâu lắm rồi, anh có thể kể cho tôi nghe về Vân Kỳ International không? Nếu như tôi không nhầm thì chắc nơi tôi cần đi là tập đoàn Vân Kỳ International đấy.”  

Tài xế cũng là người khéo ăn nói, nghe Dương Bách Xuyên nói vậy thì bật máy hát ngay, vừa lái xe vừa giới thiệu về Vân Kỳ International cho Dương Bách Xuyên.  

Dương Bách Xuyên không chen ngang nhiều, thỉnh thoảng mới hỏi đôi lời.  

Tuy nhiên, sau khi kể, anh thầm mừng cho người anh em Lưu Tích Kỳ của mình. Theo lời kể của tài xế, hiện nay Vân Kỳ International đã trở thành xí nghiệp Trung Quốc có tầm ảnh hưởng rất lớn trên thị trường quốc tế, chi nhánh trải rộng toàn cầu, bao gồm rất nhiều ngành nghề, trong đó lĩnh vực chủ yếu vẫn là y dược, còn trụ sở chính thì luôn giữ ở Cố Đô, từ trước đến nay chưa hề có ý định dời sang nơi nào khác.

Tài xế thả Dương Bách Xuyên ở trước cửa một khu nhà tương tự, nói nơi này là khu sản nghiệp của tập đoàn Quốc Tế Vân Kỳ ở Cố Đô rồi rời đi luôn.   

Còn Dương Bách Xuyên nhìn cánh cửa điện tử rộng gần trăm mét, nó khiến hai tòa nhà bên ngoài vừa sang trọng vừa tinh tế trở nên hơi thấp bé.   

Theo lời tài xế, cả khu sản nghiệp này bây giờ đều là của Quốc Tế Vân Kỳ, nhìn dòng chữ lớn mạ vàng ngoài cửa cũng viết là tài sản của tập đoàn Quốc Tế Vân Kỳ, đứng ngoài cửa có thể nhìn thấy những tòa nhà bên trong, khí thế, to lớn, đúng là có khí thế của hai chữ quốc tế.   

Chẳng qua điều Dương Bách Xuyên đang nghĩ trong lòng bây giờ là vấn đề anh có vào được bên trong hay không. Đừng để đến cả cửa cũng không vào nổi, nghĩ thôi đã thấy rất mất mặt rồi.  

Nếu tu vi vẫn còn, anh bay thẳng vào trong tìm người luôn. Nhưng bây giờ anh chỉ có thể mặt dày đến tự giới thiệu tên tuổi rồi đợi người ta truyền tin thôi.   

Thời gian sáu năm trôi qua rồi, Vân Kỳ đã quốc tế hóa rồi, địa điểm tổng bộ chuyển đến một khu sản nghiệp riêng rồi, bảo vệ bên ngoài cũng đều là những gương mặt mới, không có ai là người quen cả.   

Dương Bách Xuyên còn không biết chủ tịch trên danh nghĩa là anh đây có còn ai nhớ được không.   

Lúc anh đi đến, có một người bảo vệ đang làm trực hỏi rất lễ phép: “Anh, mời anh đăng ký.”   

Dương Bách Xuyên ngơ ra, cứ tưởng sẽ không cho vào, không ngờ người ta lại bảo anh đăng ký thôi, điều này có nghĩa là cho vào. Anh đăng ký ngay ở ngoài cửa.   

Sau đó, bảo vệ đưa cho Dương Bách Xuyên một tấm bản đồ khu sản nghiệp, nói muốn tìm hiểu ngành nghề thì đi đâu, tìm phòng pháp luật thì đi thế nào, tòa nhà tổng bộ đi thế nào… Xem ra bảo vệ ở đây rất làm việc rất thuần thục, có vẻ thường xuyên tiếp đãi người đến. 

Bình luận

Truyện đang đọc