SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Núi La Phù Động Thiên, sau khi thương thế của Dương Bách Xuyên và Vương Tông Nhân phục hồi, hắn bắt đầu khóc thút thít.  

Vương Tông Nhân đỏ mắt, kể lại những gì mình đã trải qua ở Sơn Hải Giới, đương nhiên khi nhắc tới Ngô Mặc Thu, Vương Tông Nhân đẫm lệ, quỳ gối xuống trước mặt Dương Bách Xuyên: “Sư phụ, đệ tử vô dụng, không thể cứu được Mặc Thu sư thúc, con…”  

Sau khi nghe Vương Tông Nhân kể lại, Dương Bách Xuyên không nói câu nào, chỉ ngồi yên lặng.  

Lúc này, toàn bộ sự lo lắng của hắn chuyển sang người Ngô Mặc Thu.  

Nhìn Vương Tông Nhân đang quỳ rạp trên mặt đất, trên mặt hắn không có chút biểu cảm nào, chỉ hít sâu một hơi rồi nói với nhị đồ đệ: “Đứng dậy đi, không trách ngươi được, là vi sư không chăm sóc tốt cho các ngươi.”  

Trong lòng Dương Bách Xuyên quả thật đã nghĩ như vậy, thân là một trưởng bối thì phải đảm đương trách nhiệm gánh vác, trên hành trình đi tới bí địa Trường Bạc, hắn vô cùng tự trách bản thân,vừa là môn chủ Vân Môn, vừa là sư phụ nhưng lại không thể chăm sóc tốt cho các đệ tử, vì vậy mới dẫn tới ngày hôm nay, nhị đồ đệ của hắn Vương Tông Nhân bị giam nhốt trong lồng sắt, trở thành yêu nô mặc cho người ta buôn bán.  

Càng không nghĩ tới, Ngô Mặc Thu đi tìm Vương Tông Nhân lại lâm vào tình cảnh còn tệ hơn thế này.  

Theo như lời Vương Tông Nhân nói, lúc trước, sau khi hắn rơi xuống vực, Ngô Mặc Thu quả thật đã tìm thấy hắn. Nhưng ở sườn dốc núi Trường Bạch, không biết hắn và Ngô Mặc Thu đã động tới trận pháp gì đó, bị truyền tống thẳng vào bên trong bí địa Trường Bạch, bọn họ tìm đường ra ngoài, nhưng không ngờ cả không gian bị sụp đổ, xuất hiện một cơn lốc, đợi khi hai người tỉnh dậy thì đã đến Sơn Hải Giới.  

Hắn và Ngô Mặc Thu cùng xuất hiện ở châu Nam Sơn, sau một thời gian ngắn tìm hiểu, bọn họ cũng xem như biết rõ tình hình ở Sơn Hải Giới, nhưng phiền phức là, hai người nhiều lần tìm kiếm nhưng không thể tìm được đường quay trở lại Trái Đất, trái lại còn gặp phải người của hiệu buôn  m Dương, cuối cùng bị bắt làm yêu nô.  

Còn Ngô Mặc Thu vốn dĩ là quỷ tu chi thể, ẩn núp trong bóng tối thì tu chân giả bình thường sẽ không nhìn thấy cũng không cảm giác được.  

Nhưng đen đủi là, hắn và Ngô Mặc Thu gặp phải một gã cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ, cũng chính là một trong tam đại cao thủ Nguyên Anh của thành Yêu Quang, tên gọi là ‘Tề Mặc Hàng’.  

Tuy là, Ngô Mặc Thu lúc ở Trái Đất cũng xem như là hạng người có tu vi cao thâm, bụng sau khi đến Sơn Hải Giới thì chẳng tính là gì.  

Thời gian bọn họ ở Sơn Hải Giới cộng lại cũng được năm năm, Vương Tông Nhân và Ngô Mặc Thu chưa bao giờ lơ là việc tu luyện, lúc nào cũng nhớ kỹ lời dạy của sư phụ ‘Con đường tu hành không tiến tất thối’, bọn họ vẫn luôn nỗ lực, không dám buông lỏng.  

Hơn nữa, số của Vương Tông Nhân cũng may mắn, sau khi tới Sơn Hải Giới cũng vài lần gặp được cơ duyên, cũng thành công vượt qua được Kim Đan thiên kiếp, tu vi tăng rất nhanh tới Kim Đan trung kỳ.  

Mà theo như lời của Vương Tông Nhân thì tu vi của Ngô Mặc Thu còn kinh khủng hơn, vọt tới Kim Đan đại viên mãn.  

Nhưng cho dù tu vi của hai người họ có thần tốc như thế nào, xui xẻo là nửa tháng trước lại gặp phải một trong ba đại cao thủ trên mặt nổi của thành Yêu Quang – Tề Mặc Hàng, cảnh giới tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, kết quả là Vương Tông Nhân trở thành yêu nô, còn Ngô Mặc Thu bị Tề Mặc Hàng bắt đi mất, hiện tại sống chết không rõ.  

Vì thế, khi Vương Tông Nhân kể về Ngô Mặc Thu, trong lòng tràn đầy hổ thẹn, hắn quỳ gối trước Dương Bách Xuyên, trong lòng của Vương Tông Nhân, hắn chính là đệ tử của sư phụ, mà hắn biết rõ trong trái tim sư phụ Ngô Mặc Thu có một vị trí rất quan trọng, Ngô Mặc Thu bị cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ bắt đi, hậu quả có thể tưởng tượng được, phải biết Ngô Mặc Thu là quỷ tu, nói đúng ra là một thân thể có thần hồn tinh khiết, ở trong mắt của những kẻ khác thì đây chính là thứ bồi bổ hoàn hảo.  

Hiện tại, Ngô Mặc Thu sống hay chết, Vương Tông Nhân cũng không dám nghĩ tới.  

Mặt khác, theo vai vế thì Ngô Mặc Thu là đệ tử đời thứ nhất của Vân Môn, là trưởng bối của hắn, công thêm lúc rơi xuống vách núi, chính Ngô Mặc Thu đã cứu hắn, trên con đường tu hành đầy khó khăn ở Sơn Hải Giới cũng là Ngô Mặc Thu bảo vệ cho hắn, vì vậy từ sâu tận đáy lòng Vương Tông Nhân rất tôn kính người sư thúc này của mình, sự tôn trọng ấy chỉ đứng sau sư phụ.  

Bây giờ hắn đã được sư phụ cứu, nhưng Ngô Mặc Thu không biết sống chết, trong lòng Vương Tông Nhân tràn ngập lo lắng hổ thẹn.  

“Sư phụ, người nhất định phải cứu Mặc Thu sư thúc, thúc ấy...thúc ấy bị Tề Mặc Hàng bắt đi rồi, thúc ấy còn sống, nhất định sẽ không có chuyện gì.” Vương Tông Nhân đỏ mắt nói.  

“Đứng dậy, khóc sướt mướt thành bộ dạng gì rồi, đầu gối của nam nhân chính là vàng, sau này không được động một chút là quỳ gối, ngươi không sao thì đương nhiên Mặc Thu sư thúc của ngươi cũng vậy, nàng là một người may mắn, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì, vi sư sẽ tự đi cứu nàng, trước tiên đi xuống tìm một nơi nghỉ ngơi trước, ở đây là núi La Phù Động Thiên của vi sư, cả cái đạo cung La Phù này, ngoại trừ điện La Phù không thể vào thì những tam cung lục viện khác ngươi có thể tự ý di chuyển, đi đi.”  

“Đệ tử cáo lui.” Vương Tông Nhân rất kính nể đối với người sư phụ Dương Bách Xuyên này, hiện tại nghe sư phụ trầm giọng nói chuyện, hắn cũng không dám nhiều lời, nhưng trong lòng lại kiên định không ít, nếu như sư phụ đã nói sư thúc không sao, vậy thì nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì, Vương Tông Nhân có một niềm tin cố chấp với Dương Bách Xuyên, hắn tin tất cả những gì mà sư phụ làm, nhất định sẽ cứu được Mặc Thu sư thúc trở về.  

Đợi nhị đồ đệ Vương Tông Nhân rời đi, vẻ mặt nghiêm khắc của Dương Bách Xuyên lập tức tan biến, hắn nhìn về phía chân trời của La Phù Động Thiên, hai tay nắm chặt thành quyền.  

Bình luận

Truyện đang đọc