SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giờ phút này, trong mắt của Trịnh Bân Bân, nắm đấm phát ra kim quang của Dương Bách Xuyên có thể nhìn thấy bộ xương vàng rực rỡ thoắt ẩn thoắt hiện, hơn nữa khí tức lập tức tăng vọt, đúng là có một cỗ khí tức tang thương cổ xưa bộc phát.  

Điều này cuối cùng cũng khiến cho sắc mặt Trịnh Bân Bân thay đổi, giờ phút này Dương Bách Xuyên bày ra khí tức, nàng cảm giác được nó không hề thua kém Phân Thân Thuần Dương dung hợp của mình.  

Nàng không dám khinh thường chút nào, trong lòng khẽ động, dùng hết sức thôi thúc lực lượng Phân Thân Thuần Dương, chỉ có nàng mới biết, trong Phân Thân Thuần Dương dung hợp có tồn tại lực lượng của tổ tiên Mạo Hiểm Vương để lại, còn có ý chí truyền thừa tồn tại, cho nên trăm năm trước nàng mới có thể một chưởng giết chết Tiền Bất Nhẫn có thực lực Phân Thần cảnh trung kỳ chỉ trong nháy mắt.  

Mà bản thân Phân Thân Thuần Dương chính là do báu vật thiên địa luyện chế thành, có lực lượng cường đại tồn tại, đây chính là ưu thế về thực lực giúp Trịnh Bân Bân càn quét các thế lực lớn ở châu Tây Sơn.  

Đối mặt với sự bộc phát trong nháy mắt của Dương Bách Xuyên, nàng cũng nghiêm túc lên, có một cảm giác rất mãnh liệt là hôm nay nàng có thể sẽ chịu thiệt thòi ở trong tay Dương Bách Xuyên, loại cảm giác này xuất hiện khiến Trịnh Bân Bân cảm thấy rất hoang đường, nàng có tự tin gần như mù quáng đối với Phân Thân của tổ tiên, chưa bao giờ tin tưởng mình sẽ thua.  

Toàn thân nàng đều dung hợp Phân Thân Thuần Dương, là thân thể còn cường đại hơn cả pháp khí linh bảo Tiên Thiên, cũng không tin không trấn áp được Dương Bách Xuyên.  

Một nắm đấm oanh sát của Dương Bách Xuyên bay đến, không hề sử dụng bất luận thần thông gì, toàn bộ là liều mạng sử dụng lực lượng đánh cận chiến. Ở trong lòng Trịnh Bân Bân, từ khi dung hợp Phân Thân Thuần Dương, sau khi trải qua trăm năm ma hợp dưỡng dục cũng tự nhận thân thể có sức mạnh vô địch, đối mặt với đòn công kích của Dương Bách Xuyên thì chẳng đáng sử dụng thần thông.  

Trong lòng nàng nghĩ, nếu Dương Bách Xuyên ngươi đã không sử dụng thần thông thì Trịnh Bân Bân ta càng không thèm sử dụng, đơn thuần đánh cận chiến, chỉ cần dùng lực lượng thân thể của thân Thuần Dương để chiến đấu là có thể trấn áp ngươi.  

Một quyền này của Dương Bách Xuyên trực tiếp lắc mình đập tới Trịnh Bân Bân đang mải suy nghĩ, dưới chân hắn vừa động đã xuất hiện cách trước người Trịnh Bân Bân một mét, vẫn không sử dụng thần thông Thủ Cốt mà là lực lượng thuần túy nhất.  

Lúc này, trong ánh mắt hắn nhìn thấy Trịnh Bân Bân vô cùng bá đạo, cũng không khỏi ngẩn người, thầm nghĩ: “Từ sau khi dung hợp Phân Thân Thuần Dương, lão nương này càng ngày càng cường hãn bá đạo, chiến ý trong ánh mắt còn mãnh liệt hơn cả ta.”  

Trong nháy mắt, hắn chỉ thấy Trịnh Bân Bân cũng vung ra một quyền.  

Nắm đấm của hai người đối đầu với nhau, trên nắm tay trắng tinh của Trịnh Bân Bân tản ra khí tức không kém lực Thuần Dương của bản thân, năng lượng cường đại làm chấn động không gian.  

“Ầm ầm~”  

Một quyền mạnh mẽ va chạm vào nhau, lần này hai người đều là dốc hết sức lực.  

Hai người mỗi người lui tám chín mét.  

Dương Bách Xuyên chỉ cảm thấy cả cánh tay tê dại, không ngừng run rẩy, trong lòng kinh hãi.  

Mà sắc mặt Trịnh Bân Bân cũng hơi biến đổi, nắm đấm của nàng truyền đến lực lượng cường đại, bị nàng hóa giải, lực lượng từ trên nắm tay của Dương Bách Xuyên quả thật truyền đến thẳng tới toàn thân nàng, bên trong nổ ầm ầm làm cả ống tay áo của nàng cũng nát bấy, lộ ra da thịt trắng nõn như ngọc.  

Tuy là dùng hết sức lực mạnh mẽ chống cự cũng không hề bị thương, nhưng ống tay áo lại nát bấy, chứng tỏ một đòn này của nàng đã đối chọi thua, lại nhìn ánh mắt Dương Bách Xuyên quét qua cánh tay ngọc ngà của nàng, điều này khiến Trịnh Bân Bân thẹn quá hóa giận, hừ lạnh sau đó trở tay thành chưởng, khẽ quát: “Chưởng Thuần Dương lật trời~”  

Dương Bách Xuyên giật mình, chỉ thấy Trịnh Bân Bân đánh ra một chưởng, vèo một cái đã đến chỗ cách trước người mình ba mét, giơ bàn tay phát ra ánh vàng rực rỡ lên, một bàn tay khổng lồ tạo thành hư ảnh, trăm năm trước hắn đã từng nhìn thấy chưởng pháp của Trịnh Bân Bân, tuy là không có uy thế như bây giờ nhưng không thể khinh thường, cũng biết nàng vận dụng chiến kỹ thần thông.  

Lúc này, hắn cất tiếng lên: “Trích Tinh Thủ ~”  

Tay phải của hắn cũng xuất hiện Thủ Cốt tương tự, hóa thành một con Thủ Trảo Cốt Hoa màu vàng óng, một cái tay Thủ Trảo màu vàng còn to hơn chộp về phía một chưởng của Trịnh Bân Bân.  

Hai người lại đụng nhau lần nữa.  

“Ầm~”  

“Ngươi... lão nương giết chết ngươi.” Sau một kích, Trịnh Bân Bân vẫn rơi vào thế hạ phong.  

Dương Bách Xuyên nắm lấy Trích Tinh Thủ, không chỉ tiêu trừ bàn tay khổng lồ của Trịnh Bân Bân, sau khi gió mạnh qua đi lại xé nát một mảng lớn y phục trên người Trịnh Bân Bân, lần này đôi chân xinh đẹp đã lộ ra một nửa.  

Điều này làm cho Trịnh Bân Bân giận dữ, xuất chưởng về phía Dương Bách Xuyên nhanh như chớp.  

“Ầm ầm ầm ầm~”  

Chỉ trong thời gian ngắn, hai người đã giao đấu không dưới mấy trăm chiêu.  

Nhưng điều làm cho Trịnh Bân Bân buồn bực chính là càng đánh nàng càng kinh ngạc, mỗi lần Dương Bách Xuyên giơ một đòn Thủ Trảo màu vàng lên lại cường đại hơn một đòn trước, đánh được mấy trăm chiêu, nàng phát hiện lực lượng đơn thuần của nàng không chiếm được chút tiện nghi nào, đáng ghét nhất chính là còn bị hắn tuỳ tiện xé y phục trên người, hiện giờ toàn thân nàng gần như trần trụi.  

“Lão nương sẽ cho ngươi biết tay~” Trịnh Bân Bân giận dữ, sau đó đột nhiên bay lên trời, trong nháy mắt vọt vào trong mây mù.  

Dương Bách Xuyên không nhìn thấy tung tích của nàng, nhưng trong lòng lại vô cùng thoải mái, với thần thông Thủ Cốt hắn chỉ sử dụng Trích Tinh Thủ đã hoàn toàn đỡ được đòn tấn công của Trịnh Bân Bân, hơn nữa còn không rơi vào thế hạ phong, điều này khiến lòng tin của hắn tăng lên rất nhiều.  

Nhìn Trịnh Bân Bân phóng lên trời rồi biến mất, khóe miệng hắn nhếch lên, còn tưởng là nàng không đánh nữa.  

Nào ngờ, ngay sau đó, hắn đột nhiên cảm thấy trên đỉnh đầu có một trận gió lạnh thổi qua, chợt ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một bàn tay rất lớn che khuất bầu trời đang chụp về phía hắn.  

Trong lòng hắn nhảy dựng lên nói: “Mẹ kiếp, Như Lai Thần Chưởng ~”  

Trăm năm trước hắn đã nhìn thấy một chưởng này, chính là một chưởng này đã lấy cái mạng già của Tiền Bất Nhất, không ngờ Trịnh Bân Bân bị mình làm cho tức giận, bây giờ đã thi triển chiêu thần thông này với hắn.  

Không dám khinh thường chút nào, hắn có thể cảm nhận được uy lực của một chưởng này, không khí trong vòng trăm mét xung quanh đều phát ra tiếng nổ vang dưới một chưởng này. 

Bình luận

Truyện đang đọc