SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Chẳng qua ngay lúc này, trong đầu anh lại vang lên giọng nói của sư phụ Vân Thiên Tà: “Thằng nhóc thúi, trước khi tu vi con tăng lên Luyện Khí kỳ viên mãn, ta khuyên con đừng đánh chủ ý đến ngôi mộ phía dưới. Vừa nãy sư phụ dùng thần thức kiểm tra một phen, mộ phía dưới có dấu vết trận pháp của tu sĩ, với tu vi của con lúc này, xuống dưới chính là tìm đường chết.  

Trước tiên thu nhận ba người này đã, như vậy đi, để cho bọn họ không có cơ  hội phản kháng, con khắc ấn ký linh thức vào biển ý thức của bọn họ là có thể khống chế đối phương. Ba người kia muốn tu Quỷ đạo, mà Quỷ đạo đối với Tu Chân giả mà nói vô cùng bí ẩn, khống chế bọn họ để phòng ngừa vạn nhất, sư phụ truyền cho con một cấm thuật linh thức là có sử dụng."  

Ngay sau đó trong đầu Dương Bách Xuyên xuất hiện một đoạn mật văn, đúng là bí pháp cấm thuật linh thức, thật ra chính là bí pháp cưỡng ép khắc ấn ký trong biển ý thức của người khác là có thể khống chế sống còn của đối phương.  

Một khi loại này cấm thuật này thành công, người bị khống chế sẽ giống như đầy tớ, nếu có ý nghĩ giết hại chủ nhân trong đầu, Dương Bách Xuyên sẽ biết được trước tiên. Anh chỉ cần một suy nghĩ đã có thể khiến đối phương hồn phi phách tán.  

Tuy cấm thuật này quá mức bá đạo nhưng lại là cách khống chế kẻ thù đơn giản, thô bạo nhất.  

Dương Bách Xuyên nghĩ ngợi một hồi cũng cảm thấy sư phụ nói cũng đúng. Dù sao ba người Kiều Phúc cũng là Linh Thể sống hơn tám trăm năm, hơn nữa Quỷ đạo là quần thể tu luyện khá thần bí tại Tu Chân giới. Căn cơ ba người cũng vững chắc, nếu bọn họ tu luyện vượt qua tu vi của anh, sau này lại quay đầu đối phó với anh, đến lúc đó muốn khóc cũng không khóc nổi.  

Sau khi nghĩ rõ điểm này, Dương Bách Xuyên trực tiếp bao phủ linh thức lên ba người kia, trầm giọng nói: "Tôi có thể tha cho ba người, cũng có thể cho các người một cơ duyên lớn nhưng không thể hoàn toàn tin tưởng mấy người. Vì vậy tôi cần sử dụng một loại cấm thuật lên ba người để phòng vạn nhất, ba người cò bằng lòng không?”  

Đám Kiều Phúc đứng dưới uy quyền của Dương Bách Xuyên, sao dám nói một chữ không?  

Ức hiếp người thế? Như này thì khác gì gác dao lên cổ người ta rồi hỏi có sợ không chứ?  

Ba người kia nào dám nói một câu không đồng ý đây?  

Dưới uy áp mạnh mẽ của anh, Kiều Phúc và hai chị em Ngô Mặc Hạ, Ngô Mặc Thu vội vàng gật đầu nói bằng lòng.  

"Tốt, tiếp theo mọi người không cần phản kháng!"  

Nói xong, Dương Bách Xuyên dựa theo pháp quyết cấm thuật sư phụ truyền thụ cho mình, niệm chú chia linh thức của bản thân ra làm ba đạo, tách ra chui vào mi tâm của ba người.  

Khi mật chú hoàn thành, cả ba người đều hơi chấn động.  

Mà Dương Bách Xuyên cũng cảm ứng được, trong lúc vô hình anh đã có liên hệ với bọn họ. Đúng như sư phụ nói, chỉ cần một ý nghĩ trong đầu là có thể khiến cả ba hồn phi phách tán.  

Ấn ký linh thức đã khắc vào trong biển ý thức của ba người.  

"Cấm thuật linh thức? Đúng là bá đạo, ha ha, xem như mình đã học được thuật pháp thứ hai, cái thứ nhất Ly Hỏa Quyết đã thuần thục." Anh lẩm bẩm trong lòng.  

Đang lúc này, ba người quỳ gối trên mặt đất cũng mở hai mắt ra, sắc mặt có chút khác lạ. Biểu cảm Kiều Phúc xoay chuyển một phen, cuối cùng dẫn đầu nói: "Kiều Phúc ra mắt chủ nhân."

Bình luận

Truyện đang đọc