SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Thiên Trảm của Sơn Hải Giới đó là một nơi nguy hiểm mà ngay cả người được xưng là Thiên Tiên cũng không thể vượt qua, nhưng Hóa Thê Lương là người duy nhất có thủ đoạn có thể làm cho tu sĩ trong Sơn Hải Giới có tỷ lệ lớn thông qua Thiên Trảm. Hình như cách mỗi 60 năm một lần, Hóa Thê Lương sẽ thay đổi nhanh chóng mở ra con đường thông Thiên Trảm, làm cho người của các tông môn trong Sơn Hải Giới có thể đến Tu Chân Giới rộng lớn vô song.  

Nếu đắc tội với Hóa Thê Lương, chưa kể đến bản thân Hóa Thê Lương có thực lực thông thiên, lão ta không cho đệ tử tông môn mình đi đến Tu Chân giới rộng lớn, đây chính là điều chí mạng đối với Ninh Vô Tận.  

Làm sao bây giờ đây?  

Nếu như không thèm quan tâm đ ến Dương Bách Xuyên thì thanh danh của Kình Thiên Môn trong Sơn Hải Giới xem như mất hết.  

Advertisement

Nhưng nếu như bắt Dương Bách Xuyên thì sẽ đắc tội Hóa Thê Lương.  

Đây là một lựa chọn vô cùng khó khăn.  

Về phần có thể bắt được Dương Bách Xuyên hay không thì Ninh Vô Tận không hề lo lắng, tu vi của ông ta không đủ thì có thể mời lão tổ tông thật sự của Kình Thiên Môn xuất chiến, bắt một Dương Bách Xuyên nho nhỏ đối với Thái Thượng trưởng lão, Định Hải Thần Châm của Kình Thiên Môn mà nói là chuyện dễ như trở bàn tay.  

Advertisement

Trong lòng nghĩ vậy, Ninh Vô Tận dùng bí thuật truyền âm mời Thái Thượng trưởng lão xuất quan định đoạt.  

Nhưng trong lòng ông ta lại nghĩ, hôm nay tất nhiên phải bắt được Dương Bách Xuyên, tuy là Hóa Thê Lương nói không được phép tìm Dương Bách Xuyên gây rắc rối nhưng bây giờ Dương Bách Xuyên tự mình tìm đến cửa, vậy thì không thể trách Kình Thiên Môn của ông ta được. Huống chi Dương Bách Xuyên còn g iết chết trưởng lão của Kình Thiên Môn, tấn công sơn môn, chuyện ghê tởm như thế cho dù Hóa Thê Lương có xuất hiện cũng nên nói tới đạo lý chứ.  

Dương Bách Xuyên không biết trong lòng Ninh Vô Tận đang suy nghĩ phức tạp thế nào, nhưng hắn không sợ hãi chút nào, dù sao đánh đã đánh, giết đã giết, dựa vào sự hiểu biết của hắn đối với tính tình hẹp hòi của các tông môn ở Sơn Hải Giới, sau này nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.  

Thay vì như thế, chi bằng tới một người thì giết một người để diệt trừ tai hoạ về sau, có thể chiếm được địa bàn của Kình Thiên Môn thì càng tốt.  

Hơn nữa, lúc này hắn thấy toàn thân Ninh Vô Tận nổi lên chiến ý, còn đang muốn kiểm tra vấn đề thực lực của mình.  

Nghe Ninh Vô Tận nói vậy, Dương Bách Xuyên cười ha ha: “Muốn giải thích sao? Được, ông đây giải thích cho ngươi biết, Kình Thiên Môn của ngươi có mối thù với lão tử đây, hôm nay thù mới hận cũ cùng tính chung một lần, còn nữa, lão tử coi trọng địa bàn của Kình Thiên Môn các ngươi nên muốn chiếm lấy, đơn giản vậy thôi, muốn đánh thì đánh chứ đừng nói lời vô nghĩa.”  

Lần này Dương Bách Xuyên nói chuyện quả thực rất lưu manh, nói xong mấy câu đó còn trực tiếp giơ thanh kiếm Đồ Long lên nhắm về phía Ninh Vô Tận.  

“Chém~”  

Hắn đột nhiên nhảy lên, sau đó chém về phía Ninh Vô Tận.  

“Tiểu bối muốn chết sao.” Ninh Vô Tận cũng bị mấy lời nói của Dương Bách Xuyên chọc giận, ông ta từng gặp qua không ít người ngang ngược nhưng chưa từng thấy qua người nào ngang ngược như thế, nhất thời giận dữ, chân khí trường kiếm trong tay xoay chuyển, hàn khí mãnh liệt thổi qua, chém thẳng về phía Dương Bách Xuyên, Ninh Vô Tận gầm lên: “Băng Long xuất hải ~”  

“Gầm ~”  

Vừa dứt lời, trường kiếm của Ninh Vô Tận mãnh liệt sáng lên ánh bạc, một kiếm bổ xuống, một con Băng Long dài sáu bảy trượng xuất hiện, gào thét một tiếng, cuộn mình bay về phía của Dương Bách Xuyên.  

Sau khi một kiếm của Dương Bách Xuyên chém ra, trên thân kiếm Đồ Long phát ra một đạo kiếm khí dài mấy trượng, bây giờ hắn có thể điều động sáu thành kiếm khí Huyền Hoàng, uy lực cũng khác trước.  

Mà trường kiếm của Ninh Vô Tận chính là Linh Bảo Tiên Thiên, một kiếm xuất ra hình thành thuộc tính Băng Long, mặc dù không phải rồng thật nhưng uy lực của nó cũng không nên xem thường.  

Hai người giao nhau trong phút chốc.  

“Rầm rầm ~”  

Kiếm khí khổng lồ nổ tung, bầu trời rung chuyển, khói bụi cuồn cuộn trên mặt đất, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng của hai người Dương Bách Xuyên và Ninh Vô Tận đâu.  

Sau một kích này, thoạt nhìn thực lực của hai người họ ngang nhau.  

Thế nhưng Dương Bách Xuyên lại đứng giữa khói bụi mà cười vang ha ha.  

Ninh Vô Tận có cảnh giới tu vi tương đương với hắn, một kiếm này của hắn cũng không dùng hết sức, chỉ là uy lực của kiếm khí Huyền Hoàng, nếu kết hợp thêm chân khí thì dư sức đối chiến với Ninh Vô Tận.  

Một kích này có thể thử ra thực lực hiện giờ của hắn mạnh hơn Ninh Vô Tận rất nhiều, với thực lực của bản thân hắn có đủ tự tin đánh một trận với tu sĩ Xuất Khiếu trung kỳ.  

Xuyên qua lớp khói bụi, Dương Bách Xuyên có thể nhìn thấy vẻ mặt âm trầm bất định của Ninh Vô Tận, đột nhiên trong lòng Dương Bách Xuyên hoàn toàn yên tâm, khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh: “Nguyên Thần xuất kích ~”  

Thực lực tu sĩ đã thử qua, kế tiếp chắc là nên thử sức mạnh Nguyên Thần quan trọng nhất, chỉ mong Ninh Vô Tận đừng làm cho hắn phải thất vọng, lúc này, sự tự tin của Dương mỗ tăng lên gấp bội.

Trong lòng Dương Bách Xuyên nghĩ, hay là để cho Nguyên Thần với Ninh Vô Tận liều mạng một trận, thử xem thực lực Nguyên Thần của mình rốt cuộc mạnh đến cỡ nào, thật ra đến bây giờ trong lòng Dương Bách Xuyên vẫn chưa từng nghĩ tới ở cùng hoặc thấp hơn cảnh giới có người có Nguyên Thần mạnh hơn được hắn.  

Đây không phải sự kiêu ngạo mà là sự tự tin. 

Bình luận

Truyện đang đọc