SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vương Huyền Cơ vỗ trán nói xong, quay đầu nghiêm túc nói với Dương Bách Xuyên: “Anh bạn nhỏ Bách Xuyên, bần đạo biết cậu không phải người bình thường, không biết có thể xem bệnh tình cho cháu trai của tôi không?” Cháu trai trong miệng ông ấy nói đương nhiên chính là ba của Vương Mộ Sinh, ông cụ nhà họ Vương.  

Vương Huyền Cơ cứ gọi Dương Bách Xuyên là anh bạn nhỏ Bách Xuyên khiến cho vẻ mặt mấy người nhà họ Vương ở đây đều đen lại.  

Nhất là ba con Vương Mộ Sinh.  

Vương Mộ Sinh nghĩ tới việc Dương Bách Xuyên là con trai của chiến hữu cũ của mình, Dương Bách Xuyên gọi ông là chú, hiện tại lại được ông hai xưng là anh bạn nhỏ, chẳng phải là vai vế bị đảo lộn hay sao? Chẳng lẽ sau này bắt ông gọi Dương Bách Xuyên ngược lại một tiếng ông nội nhỏ sao?  

Vương Tông Nhân và ba cậu ta là Vương Mộ Sinh đều cùng chung một suy nghĩ, cậu ta và Dương Bách Xuyên ngang hàng nhau, hiện tại anh được ông cố xưng hô như thế, hình như cậu ta lại có thêm một ông cố khác.  

Bao gồm Vương Kiêm Gia và một người anh trai khác cũng có suy nghĩ như thế, trên mặt mấy người đều là mồ hôi.  

Dương Bách Xuyên cũng không nghĩ nhiều như vậy, nghe được Vương Huyền Cơ mở miệng, vội vàng nói: “Bệnh tình của ông cụ rất là nghiêm trọng, tôi chỉ hiểu một chút y thuật, nhưng cũng không dám cam đoan cái gì, chỉ có thể tận lực nhìn xem, ba tôi và chú Vương là chiến hữu cùng sinh vào tử, cho dù ngài không nói cháu cũng sẽ không mặc kệ.”  

“Nếu đã như vậy thì làm phiền anh bạn nhỏ rồi.” Vương Huyền Cơ nói.  

Vương Mộ Sinh ném cho Dương Bách Xuyên một ánh mắt cảm kích.  

Ngược lại vẻ mặt của Vương Kiêm Gia lại không tin bản lĩnh của Dương Bách Xuyên, lại nhìn ông hai, cuối cùng cô vẫn nhịn xuống, trong suy nghĩ của cô một cậu thanh niên nhỏ này cũng chỉ lớn hơn cháu nhà mình mấy tuổi mà đòi có bản lĩnh gì, cô cũng không nghĩ ra lý do tại sao ông hai và anh ba lại tin tưởng cậu ta như thế.  

Tiếp đó Dương Bách Xuyên cũng không khách sáo nữa, đi đến bên giường ông cụ nhà họ Vương, vươn tay kiểm tra thân thể của ông lão.  

Sau khi chân khí tiến vào trong cơ thể ông lão, Dương Bách Xuyên phát hiện ra hai vấn đề.  

Thứ nhất sự sống trong cơ thể của ông cụ nhà họ Vương gần như đã hao hết, đây là hiện tượng lão hóa các bộ phận sống của người già.  

Thứ hai ở phía sau xương ót của ông cụ có một mảnh sắt nhỏ bằng móng tay, đây mới là nguyên nhân chính ảnh hưởng đến tính mạng của ông ta, cứ để như vậy thì miếng sắt nhỏ đó sẽ làm ảnh hưởng đến thân thể và các chức năng bình thường của ông cụ nhà họ Vương.   

Phiền phức hơn là mảnh sắt nhỏ này sinh trưởng ở xương gáy, vừa động rất có thể ảnh hưởng đến thần kinh, xung quanh mảnh sắt nhỏ có ba mao mạch chèn ép lại với nhau.  

Vấn đề hiện tại là, muốn ông cụ nhà họ Vương khôi phục, chắc chắn phải lấy miếng mảnh sắt nhỏ này ra.  

Sau khi tìm được vấn đề, Dương Bách Xuyên mở mắt ra nói: “Sự sống toàn thân của ông cụ toàn thân đã gần hao hết điểm này không khó giải quyết, vấn đề quan trọng là ở sau gáy có một mảnh sắt nhỏ đó mới là nguyên nhân gốc rễ của tất cả căn bệnh, muốn thân thể ông cụ khôi phục, thì chắc chắn phải lấy mảnh sắt nhỏ nhỏ đang ép sát với ba mao mạch và dây thần kinh kia...”  

Sau khi Dương Bách Xuyên nói xong ánh mắt Vương Kiêm Gia sáng lên, bây giờ cô có thể tin tưởng Dương Bách Xuyên, mảnh sắt nhỏ sau đầu ba cô thật ra là một mảnh đạn, lúc trước không có điều kiện y tế nên không lấy ra được, cũng không có nhiều bị ảnh hưởng, nhưng mà tuổi tác đi lên ông ấy luôn bị đau đầu.  

Sau đó muốn lấy ra, cũng không có bệnh viện và bác sĩ dám phẫu thuật sọ, bởi vì kết quả kiểm tra đều là mảnh đạn chèn ép ba mao mạch và dây thần kinh, không có bác sĩ nào dám gánh chịu hậu quả nghiêm trọng này, thế cho nên mới kéo dài đến bây giờ cuối cùng đã trở thành tai họa gây chết người.  

Không nghĩ tới Dương Bách Xuyên vừa kiểm tra đã nói ra chính xác, chẩn đoán giống nhau như đúc với những giáo sư chuyên gia đỉnh cấp kia, nhưng khác nhau giữa hai bên chính là, những chuyên gia giáo sư ở bệnh viện kia là thông qua sự kiểm tra của thiết bị y tế mà ra, còn  Dương Bách Xuyên thì thông qua bắt mạch, điểm này không thể không nói anh thật sự rất thần thánh.  

Bình luận

Truyện đang đọc