SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Dương Bách Xuyên nhìn Quan Thiên Ngạo, không nói gì, hắn biết nói với loại tiện nhân này chỉ phí lời. 

Điều đáng mừng là Diệp Vô Tâm chỉ bị phong ấn tu vi, Hạ Lộ không ở cạnh nàng, điều này thuyết minh đến lúc này Diệp Vô Tâm và Hạ Lộ chưa gặp mặt, khoảng cách hai người đi vào bí cảnh cách xa nhau. 

Dương Bách Xuyên cũng không lấy làm lạ chuyện Diệp Vô Tâm bị Quan Thiên Ngạo bắt lấy, dù sao tu vi của hai người đã kém một cấp bậc. 

Diệp Vô Tâm là Xuất Khiếu đại viên mãn, còn Quan Thiên Ngạo là Phân Thần trung kỳ. 

Hiển nhiên hắn ta đã dùng một phương pháp truy tung giống như ma khí ở trên người Diệp Vô Tâm. 

Dương Bách Xuyên không quan tâm đ ến lời nói âm độc của Quan Thiên Ngạo, hắn bắt đầu cân nhắc trong lòng nên rời khỏi đây kiểu gì. Bốn phía là rừng đá nghiêm mật, trên đỉnh đầu là trận pháp kết giới, cửa vào duy nhất của sơn động đã bị Quan Thiên Ngạo và ba tên yêu tu lấp kín. 

Muốn đi ra chỉ còn cách mạnh mẽ g iết chết Quan Thiên Ngạo và ba tên yêu tu. 

Nhưng Dương Bách Xuyên biết chuyện này rất khó, Quan Thiên Ngạo bày ra bố cục sâu như vậy cho hắn, sao có thể để hắn rời đi. 

“Quan Thiên Ngạo, ngươi đáng chết ~” Sau khi phục hồi lại, Diệp Vô Tâm tức giận mắng to. 

“Ha ha, Diệp Vô Tâm, giả vờ Thánh Nữ làm gì, CMN đừng quên ngươi là vị hôn thê của Quan Thiên Ngạo này, cho dù hôm nay ta gi ết chết tên tiểu tử này, ngươi còn có thể làm gì?” Quan Thiên Ngạo cười âm độc. 

Diệp Vô Tâm nhìn Quan Thiên Ngạo: “Ta sẽ không để yên chuyện ngươi bắt cóc ta, chờ trở về thương hội Thiên Diệp, ta sẽ đi tính sổ với Bổ Thiên Cung. 

“Ta sợ quá cơ ~” Quan Thiên Ngạo giả vờ sợ, sau đó trầm giọng nói: “Ta lại không làm gì ngươi, chỉ phong ấn tu vi của ngươi, không lẽ thương hội Thiên Diệp sẽ trở mặt với Bổ Thiên Cung chỉ vì chuyện cỏn con này? 

Đừng nói ta chưa làm gì ngươi, cho dù làm thật, không lẽ thương hội Thiên Diệp thật sự dám trở mặt với Bổ Thiên Cung? Hôm nay gi ết chết tên tiểu tử Dương Bách Xuyên này chính là cảnh cáo ngươi, đừng gây chuyện cho ta, CMN nhớ kỹ hôn ước giữa người và ta là do lão tổ tông Diệp gia và ông nội của ta định ra, không lẽ ngươi dám làm trái lời lão tổ nhà ngươi? 

Thật sự cho rằng tên tuổi đứng đầu Sơn Hải Giới của Bổ Thiên Cung là hư danh? Nghe kỹ, hiện tại lập tức lại đây, chờ ta g iết chết Dương Bách Xuyên, ta sẽ bỏ qua mọi chuyện cũ với ngươi, nếu không... Đừng trách ta vô tình” 

“Ngươi..” Diệp Vô Tâm nghẹn lời, thật ra nàng biết mặc dù lời nói của Quan Thiên Ngạo có chút phóng đại nhưng cũng là tình hình thực tế, cho dù đến nay nàng luôn vi phạm hôn ước này, nhưng nếu lão tổ tông trong nhà không nhả ra, nàng cũng không có cách nào, hơn nữa chỉ vì một mình nàng mà làm cho cả thương hội Thiên Diệp đối địch với Bổ Thiên Cung, chuyện này không có khả năng. 

Dương Bách Xuyên không nói gì, yên lặng đứng một bên nhìn phản ứng của Diệp Vô Tâm. 

Nếu hiện tại nàng đi đến bên cạnh Quan Thiên Ngạo, hắn cũng có thể lý giải, chỉ là trong lòng hơi mất mát, rốt cuộc hắn cũng nghe thấy được sự uy hiếp trong lời nói của Quan Thiên Ngạo không phải chỉ nói chơi. 

Sắc mặt của Diệp Vô Tâm xanh mét, nửa ngày không nói gì. 

Quan Thiên Ngạo mỉm cười đắc ý, nhìn về phía Dương Bách Xuyên với nụ cười đắc thắng, như muốn nói, nhìn xem ngươi là thứ gì, cũng dám đoạt nữ nhân với lão tử? 

Dương Bách Xuyên chỉ mở miệng tặng Quan Thiên Ngạo hai chữ: “Thằng ngu!” 

Còn Diệp Vô Tâm, sau một lúc trầm mặc, mở miệng nói: “Hôm nay cho dù chế Diệp Vô Tâm ta cũng sẽ không để người thực hiện được mưu kế, nếu ta đã chết, bàn tính của ngươi sẽ thất bại. Ha ha, đừng cho là ta không biết ngươi chỉ coi trọng tài phú của thương hội Thiên Diệp, Quan Thiên Ngạo... Người nằm mơ, hôm nay Dương Bách Xuyên chết, ta cũng sẽ đi cùng hån." 

Dương Bách Xuyên nghe Diệp Vô Tâm nói vậy, trong lòng run lên, cười khổ: “Nàng vẫn là nữ ma đầu dám yêu dám hận như năm đó, nếu đã như vậy ta còn sợ cái gì. 

Trong lòng Dương Bách Xuyên đột nhiên thoải mái, lúc này hắn biết mình nên nói chuyện. 

Cười nói với Diệp Vô Tâm: “Muốn chết cũng không dễ như vậy, có ta ở đây, đừng ai mơ tưởng thương tổn ngươi.” 

Diệp Vô Tâm cũng không biết thực lực hiện tại của Dương Bách Xuyên mạnh đến mức nào, nàng cũng sẽ không hối hận với quyết định trong lòng, thở dài nói: “Trận Luyện Thiên là trận pháp nổi danh của Bổ Thiên Cung, chúng ta không phải là đối thủ của Quan Thiên Ngạo, nhưng cũng tốt, có thể sống chết sóng vai với ngươi, cuộc đời này ta không hối hận. 

“Ta từng bởi vì do dự mà bỏ lỡ một nữ hài dám yêu dám làm, nhưng bây giờ... Nếu ta không bắt được còn tu cái gì?” Dương Bách Xuyên nghe Diệp Vô Tâm nói vậy, nói thầm trong lòng, trong đầu lại nhớ đến Liễu Linh Linh. 

Dương Bách Xuyên có chút xúc động, đứng trước người Diệp Vô Tâm nói: “Tìm cơ hội đi tìm Hạ Lộ sư tỷ trước, ta sẽ đuổi theo các ngươi sau. 

“Đi? Hôm nay bổn thiếu sẽ làm đôi cẩu nam cẩu nữ các ngươi chết không chỗ chôn.” Quan Thiên Ngạo nhìn cảnh tượng này, hoàn toàn bùng nổ. 

Sau đó nói với ba tên yêu tu, nói: “Ba vị, ta thao tác trận pháp, các ngươi đi giết bọn họ. 

"Ha ha, giết người không thành vấn đề, nhưng nhớ kỹ những gì ngươi hứa hẹn với chúng ta.” Một thanh niên có diện mạo hung thần ác sát nói với Quan Thiên Ngạo. 

“Đúng vậy, nguy hiểm khi gi ết chết thiên kim của thương " 

hội Thiên Diệp Nhân tộc không phải đơn giản. Một nam tử âm nhu khác nói, người này mặc một bộ chiến giáp, trước ngực có một giao long màu đen. 

“Đúng vậy, Quan Thiên Ngạo, tốt nhất ngươi đừng chơi chúng ta.” Một nữ tử duy nhất trong ba yêu tu mở miệng nói, nữ tử này chính là một người mập mạp mấy trăm cân, trên mặt đầy thịt thừa, không thấy rõ ngũ quan, cố tình âm thanh lại rất trầm ấm, âm thanh và hình thể của nàng ta là hai thái cực đối nhau. 

Tiểu rùa đen đứng phía sau lưng Dương Bách Xuyên, run giọng nói: “Đại... Đại ca, tên hung thần ác sát kia chính là tướng quân cá mập trắng, tên mặc chiến giáp màu đen chính là Thái Tử giao long, tên mập kia chính là công chúa bạch tuộc, đại ca, ta sợ quá. 

Dương Bách Xuyên nhếch mép cười, nhìn tiểu rùa đen nói: “Đừng sợ, không phải ta đã nói rồi sao, nếu nhìn thấy Hải tộc các ngươi thì xông lên đánh... Nhìn chút tiền đồ này của ngươi đi." 

Nói xong, Dương Bách Xuyên hỏi tiểu rùa đen: “Bọn họ rất giàu có đúng không?” 

Tiểu rùa đen ngơ ngác gật đầu, thật sự không nghĩ ra lúc này vị đại ca này còn quan tâm người ta có giàu có hay không làm gì?

Bình luận

Truyện đang đọc