SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Mở bí địa thật ra rất đơn giản, giống như Thiên Tuyệt đã nói, Dương Bách Xuyên chỉ nghe được Lăng Hư Tử để mọi người đứng ở tám hướng trên vách đá, rót chân nguyên vào bí địa sẽ được mở ra.  

Sau khi cả tám người cùng nhau rót chân nguyên vào, từ vách đá tỏa ra một vầng sáng trắng nhàn nhạt.  

Trên bức tường đá sáng như gương, những ký hiệu nối tiếp nhau xuất hiện, sống như nòng nọc sống lại, di chuyển vòng quanh trên bức tường đá, mơ hồ tạo thành một vòng tròn.  

Ngụ ý chỉ trận pháp đại đạo của thiên viên địa phương.  

Toàn bộ bức đá này chính là một trận pháp cổ xưa, đây là do Thiên Tuyệt nói, bản thân Dương Bách Xuyên cũng đã sớm nhìn ra, đây là một trận pháp đã có từ rất lâu đời.  

Hiện tại xuất hiện những ký hiệu này cũng là điều bình thường.  

Theo thời gian rót chân nguyên vào, vầng sáng trên bức đá càng ngày càng lớn, tốc độ chuyển động của phù văn cũng nhanh như bay…  

Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên chỉ nghe thấy một tiếng ngâm nhẹ, giống như tiếng chuông gió.  

“Ầm ầm ầm ~”  

Ngay sau đó, từ bức tường phát ra tia sáng trắng đục chói mắt, một cánh cửa rộng ba mét xuất hiện trước mắt mọi người.  

Lăng Hư Tử lập tức nói: “Thu chân nguyên lại, cửa mở rồi.”  

Mọi người nghe vậy liền thu chân nguyên lại.  

Lúc này, ánh sáng trên bức đá cũng biến mất, chỉ để lại một cánh cửa hình tròn có đường kính rộng ba mét, bên trong tối đen như mực, ba mét cũng không nhìn thấy.  

“Cửa bí địa chỉ mở một lần, sau khi tiến vào phải hết sức cẩn thận, bên trong có dung nham nóng chảy và không khí cực lạnh. Tất cả đều rất nguy hiểm,mọi người  tự thu xếp cho ổn thỏa.” Chủ nhà Trần Vân Phong phái Thiên Cương Sơn căn dặn mọi người.  

Sau đó, Côn Luân dẫn đầu tiến vào trong.  

Tiếp đó là người của Thiếu Lâm, Nga Mi và Thiên Cương Sơn cũng lần lượt bước vào, Mộ Đạo Nhiên phái Thanh Thành và lão lạt ma Mật Tông lại nhìn về phía Dương Bách Xuyên, dù sao thì Dương Bách Xuyên không vào thì tam tông của bọn họ cũng không dám.  

Lần này Dương Bách Xuyên lại toét miệng cười, anh nói với đám người Thiên Tuyệt và Thân Đồ: “Chúng ta cũng vào trong thôi.”  

Sau khi Dương Bách Xuyên bước vào, Mộ Đạo Nhiên ba thế lực lớn mới dám theo sau.  

Một màn này khiến cho rất nhiều thế lực kinh hoàng, từ nay về sau, tất cả mọi người đều biết, Dương Bách Xuyên và Vân Môn quật khởi, bọn họ sẽ đứng ở đỉnh cao của giới võ cổ.  

…  

Sau khi đám người Dương Bách Xuyên bước vào cánh cửa bí địa, bên trong sớm đã sáng choang, là người của Côn Luân đặt trong sơn động, lúc rời đi sẽ thu lại.  

Sau khi tiến vào chính là trung tâm núi Tịch Diệt, sơn động này rất dài, cách ba đến năm mét sẽ có một viên Dạ Minh Châu, anh không thể nhìn thấy điểm cuối của sơn động, cũng không biết phải đặt bao nhiêu viên Dạ Minh Châu, từ điểm này cũng có thể nhìn ra nội tình thâm sâu khó lường của Côn Luân, không hổ là đứng đầu tám tông Trung Quốc.  

Đi vào trong sơn động, sau khi nhịn một lúc lâu, cuối cùng đại đồ đệ Độc Cô Hối cũng nói: “Sư phu, hôm nay người đẹp trai chết đi được, theo con, người nên gi3t chết luôn ba lão già Mộ Đạo Nhiên, lão lạt ma barda và Đinh Trường Phong, dù sao thì bọn họ cũng rất hận người. 

Bình luận

Truyện đang đọc