SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Hàn Cửu Lâm lập tức quyết định ra quân át chủ bài, chẳng thèm quan tâm đ ến việc bại lộ và sẽ bị mấy nhà Côn Luân để ý khi hành động ở bí địa, ông ta không tiếc. Dương Bách Xuyên quá mức yêu nghiệt, tuyệt đối không thể giữ lại, giết thằng nhãi đó mới không ảnh hưởng đến nhiệm vụ của lão tổ tông mấy nhà giao cho trong chuyến đi vào bí địa.  

Hàn Cửu Lâm nheo đôi mắt lại nhìn Dương Bách Xuyên, ông ta duỗi tay vào trong ngực, ngay sau đó lấy ra một lá bùa. Ông ta thúc giục chân nguyên, lá bùa lập tức hóa thành một thanh kiếm dài khoảng ba thước trông vô cùng chói mắt trong tay Hàn Cửu Lâm.  

“Thằng nhãi ranh, có thể chết dưới kiếm khí của cao thủ Hư Cảnh cũng coi như không lỗ đâu.” Hàn Cửu Lâm bước ra và đâm một nhát kiếm về phía Dương Bách Xuyên.  

Dương Bách Xuyên đã chú ý đến Hàn Cửu Lâm từ trước, khi Hàn Cửu Lâm nói chuyện và thúc giục bùa chú, anh mới biết thì ra đó chính là bùa Kiếm Khí do võ cổ giả bậc Hư Cảnh luyện chế ra.  

Nhưng một Dương Bách Xuyên đã dung hợp với xương tay của Thông Bích Viên Hầu sẽ sợ bùa Kiếm Khí do võ cổ giả bậc Hư Cảnh luyện chế ra sao?  

Đáp án là không.  

Trong tay Hàn Cửu Lâm ông có bùa Kiếm Khí của võ cổ giả bậc Hư Cảnh, tay phải của Dương Bách Xuyên tôi có xương tay của dị thú thượng cổ, sao phải sợ ông cơ chứ?  

Dương Bách Xuyên âm thầm thúc giục chân khí nơi tay phải, sức mạnh ở xương tay lại tăng mạnh lần nữa. Anh hừ lạnh nói: “Lão già này, nếu ông chỉ có chút bản lĩnh này thôi thì ông phải thất vọng rồi.”  

Dứt lời, anh vươn thẳng tay chụp lấy nhát kiếm Hàn Cửu Lâm đâm tới.  

Hành động này của Dương Bách Xuyên thực sự khiến tất cả mọi người ăn một nhát kiếm. Sau khi Hàn Cửu Lâm thúc giục bùa Kiếm Khí trong tay, ai cũng có thể cảm nhận được sự hùng mạnh của kiếm khí.  

Đặc biệt là mấy người Lăng Hư Tử, lão hòa thượng Vô Ưu và Diệu  m sư thái, họ là những người đầu tiên phát hiện ra thứ trong tay Hàn Cửu Lâm là bùa Kiếm Khí do võ cổ giả bậc Hư Cảnh luyện chế, tất cả bọn họ đều thầm kinh hãi.  

Hiện tại, khi nhìn thấy Dương Bách Xuyên dùng tay không bắt lấy bùa Kiếm Khí của cao thủ Hư Cảnh, bọn họ lập tức hoảng sợ. Mấy người Lăng Hư Tử biết Dương Bách Xuyên rất mạnh, nhưng họ không tin anh có thể mạnh đến độ dùng tay bắt được bùa Kiếm Khí do cao thủ Hư Cảnh luyện chế ra.  

Trong lúc nhất thời, tất cả đều toát mồ hôi lạnh trong lòng thay cho Dương Bách Xuyên. Một đám người thầm nghĩ rằng cánh tay này của Dương Bách Xuyên sẽ tàn phế mất.  

Khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh, Hàn Cửu Lâm lẩm bẩm: “Thứ không biết sống chết, xem lão phu có khiến cánh tay cậu tàn phế không.”  

Khi nhìn thấy Dương Bách Xuyên dùng tay không chạm vào bùa Kiếm Khí của Hàn Cửu Lâm, khóe miệng ba người Mộc Đạo Nhiên, lão lạt ma, Đinh Trường Phong ở bên ngoài đều lộ ra ý cười.  

Đương nhiên bọn họ biết chuyện bùa Kiếm Khí của cao thủ Hư Cảnh luyện chế. Trong tay mỗi người bọn họ đều có loại bùa chú đó, đều là lão tổ của các nhà ban cho, lão tổ của mấy nhà bọn họ đều có cấp bậc Hư Cảnh.  

Ở trong mắt mấy người bọn họ, lúc này nhất định Dương Bách Xuyên sẽ chết. Nếu Hàn Cửu Lâm đã dùng đến bùa Kiếm Khí do cao thủ Hư Cảnh luyện chế ra, Dương Bách Xuyên không có lý do gì để có thể tồn tại nữa.  

Ở trong mắt bọn họ, võ cổ giả cấp bậc Hư Cảnh chính là sự tồn tại tựa như thần tiên vậy, là cấp bậc thần tiên của lục địa. Sao bùa Kiếm Khí do nhân vật tầm cỡ thế này luyện chế ra lại có thể để một Dương Bách Xuyên cỏn con tiếp bằng tay không cơ chứ?  

Tuy nhiê, không để cho mấy người Mộc Đạo Nhiên đắc ý được lâu, tay phải của Dương Bách Xuyên và bùa Kiếm Khí của Hàn Cửu Lâm đã chạm vào nhau.  

“Ầm!” 

Bình luận

Truyện đang đọc