SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Hắn bức ma khí đang ở sâu bên trong lên lòng bàn tay, trong miệng liên tục lẩm bẩm, bắt đầu cảm ứng phương hướng của Quan Thiên Ngạo.  

Hắn thi triển truy vết, đây là một phép nhỏ trong pháp huyết pháp do lão đầu để lại, không có gì phức tạp cả, chỉ là cảm ứng theo dõi ngược lại, tất nhiên là cần tín vật của đối phương, ma khí này chính là vật tốt nhất.  

Nếu như đối phương ở quá xa thì có thể tìm ra phương hướng, còn nếu khoảng cách gần thì sẽ tìm được vị trí cụ thể.  

Lúc trước là hắn không quá để tâm, nhưng khi bế quan ở không gian hắc ám nghìn năm, hắn không chỉ đơn giản là tu luyện riêng kiếm kỹ, tất nhiên là lật xem những phép mà sư phụ để lại cho hắn.  

Advertisement

Nhưng khi thật sự dùng tới, Dương Bách Xuyên mới hiểu, bất kỳ một phép nào, dù là lớn hay nhỏ thì đều có thể sử dụng tới, ví dụ như  Truy Tông Thuật để tìm vị trí của Quan Thiên Ngạo.  

Mấy phút sau, Dương Bách Xuyên mở mắt, hắn cảm nhận được phương hướng chính.  

“Chủ nhân, sao rồi?” Ngô Mặc Thu hỏi: “Tìm thấy hướng của hắn ta rồi, ngay trong thung lũng phía trước, chúng ta đi thôi.”  

...  

Dựa vào ma khí mà Quan Thiên Ngạo để lại trên người, Dương Bách Xuyên có thể tìm được phương hướng, đi càng gần thì sẽ tìm ra vị trí cụ thể.  

Sau khi Dương Bách Xuyên và Ngô Mặc Thu tiến vào thung lũng, hai người không nhịn được mà cau mày, bọn họ nhìn thấy rất nhiều hài cốt, nhìn qua thì đây đều là hài cốt của mãnh thú kích thước lớn, có cả mới cả cũ.  

“Thu Nhi, đề cao cảnh giác, nhìn đống hài cốt này, chắc là mãnh thú thường lui tới nơi này.” Dương Bách Xuyên dặn dò.  

“Chủ nhân yên tâm, Thu Nhi đã hiểu.”  

Dương Bách Xuyên bước chậm tới, ở một nơi không biết sâu rộng bao nhiêu, đi lại giữa một ngọn núi rộng chừng mấy chục trượng, đỉnh cao như mây, hắn cảm thấy rất áp lực.  

Hai người một sáng một tối đi trong thung lũng, khoảng chừng nửa giờ sau, đột nhiên bên tai vang tên một tiếng thét dài.  

“Rống ~”  

Một tiếng thét khiến cho đất đá hai bên lở xuống.  

Tiếng thét dài vang vọng trong khe núi, hồi lâu vẫn chưa chịu ngừng, trong nháy mắt, tai Dương Bách Xuyên như ù đi, đầu đau giống như bị kim châm, hắn vội vàng dùng chân khí để chống đỡ mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.  

Âm thanh giống như vang lên từ hàng trăm mét ở phía trước.  

“Gào ~”  

Lại là một tiếng thét dài, nhưng lần này lại nghe như tiếng của rồng.  

“Hình như là đang chém giết lẫn nhau.” Ngô Mặc Thu nói.  

“Đi, chúng ta qua xem thử.” Dương Bách Xuyên vừa dứt lời, nhấc chân lên liền biến mất tại chỗ.  

Giây sau, trước mắt Dương Bách Xuyên là bụi mù cuồn cuộn, nhìn trái nhìn phải, rồi dừng lại ở một tảng đá to bằng cả tòa nhà, chuẩn bị xem thử, quả nhiên trong cát bui là chiến trường.  

“Rống rống rồng ~”  

“Bính bính bính ~”  

“Gào ~”  

Tiếng gầm và tiếng thét dài, giống như có mãnh thú nào đó đang đánh nhau, tiếng rống cuối cùng của con rồng là tiếng rên rỉ.  

Không lâu sau, một làn gió nhẹ thổi qua làm cho bụi bặm tản đi, cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng có thể nhìn rõ tình huống cách đó hơn ba mươi mét, vừa nhìn hắn đã không nhịn được mà hít lạnh.  

Ở giữa, một con hung thú cao chừng hơn sáu mét, dài từ mười hai đến mười ba mét xuất hiện trong tầm nhìn, nhìn qua thì giống như là mãnh hổ, nhưng quan sát kỹ thì lại thấy không giống.  

Toàn thân con mãnh hổ này không hề có bất cứ yêu lực nào, khiến cho Dương Bách Xuyên cảm thấy đây chính là một con hổ, trong đầu Dương Bách Xuyên bất giác nhớ đến hai chữ -- Hoang thú.  

Bí cảnh Thao Thiết.  

Hạ Thiền và Diệp Vô Tâm đã từng nói với hắn, trong bí cảnh Thao Thiết có hoang thú, bọn chúng không có trí khôn nhưng lại có sức mạnh vô biên, có thể xé toạc được Xuất Khiếu cảnh thậm chí là Phân Thần cảnh, là mãnh thú chân chính.  

Bình luận

Truyện đang đọc