SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Dương Bách Xuyên nghe một hồi, ban đầu còn tưởng bốn người bọn họ là huynh muội ruột thịt, bây giờ xem ra là tình huynh đệ kết bái.  

Quả nhiên, người phụ nữ tự xưng là Trịnh Bân Bân nói thêm: “Bốn người chúng ta đều là huynh muội kết bái.”  

Một câu kết bái khiến trong đầu Dương Bách Xuyên nhớ tới đại ca kết bái của mình - Vượn trắng Bạch Khởi.  

Trong lòng hắn vô thức ôn hòa hơn rất nhiều, lúc này mới chắp tay tự giới thiệu nói: “Tại hạ là Dương Bách Xuyên, rất vui được gặp bốn vị đạo hữu.”  

Advertisement

Lần này năm người xem như quen biết nhau rồi.  

Lúc này Dương Bách Xuyên mới đi tới chỗ đại tỷ Trịnh Bân Bân trong nhóm bốn người đó, ở trong mắt Dương Bách Xuyên vóc người nàng ta cao gầy, mặc một bộ giáp mềm bạc trắng, mái tóc dài đen nhánh óng ả tuỳ ý búi sau đầu, cả người toát lên khí khái anh hùng.  

Đặc biệt nhất là vị đại tỷ này có một đôi mắt to tròn, vô cùng sáng ngời, là bảo thạch thu hút sự chú ý của người khác, tựa như ngôi sao sáng chói trên chín tầng trời.  

Lúc Dương Bách Xuyên nhìn qua, nàng ta mỉm cười, làm cho người ta có một loại cảm giác như gió xuân, rất thân thiết.  

“Hừ ~ tiểu tử, nhìn cái gì, chưa từng thấy qua mỹ nhân cỡ như lão đại của ta à, còn nhìn nữa ta đánh chết ngươi.” Đúng lúc này, lão Tứ Thiết Hùng đứng ở bên cạnh trừng mắt nhìn Bách Xuyên rồi hừ lạnh.  

“Ách ~ khụ khụ~” Dương Bách Xuyên nghẹn lời.  

Nhưng lúc này, Trịnh Bân Bân trừng mắt nhìn Thiết Hùng rồi nói: “Lão Tứ, nói gì đấy? Không có chút lịch sự nào, đừng có hở một chút là muốn đánh người.”  

“A ~ bình thường không phải lão đại nói tất cả đều phải dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề sao, là chính tỷ nói rằng người có đạo lý trên đời này đều đã chết từ lâu rồi.” Lão Tứ Thiết Hùng vừa nhìn đã biết là một người thẳng thắn, có chuyện là sẽ nói ra ngay.  

“Phụt ~”  

Lão Tam Hoa Liễu Tường ở một bên nghe được lão Tứ bóc mẽ lão đại thì không khỏi bật cười.  

Lão nhị Bạch Tiểu Sinh cũng bày ra bộ dáng buồn cười.  

Dương Bách Xuyên liếc mắt qua, chỉ thấy khóe miệng Trịnh Bân Bân giật giật, hung tợn trừng mắt nhìn lão Tứ Thiết Hùng, lúc này tay áo cũng bị xắn lên nhưng dường như sau khi phát hiện Dương Bách Xuyên nhìn về phía nàng ta, Trịnh Bân Bân vội vàng nặn ra một nụ cười với Dương Bách Xuyên, lập tức quay đầu nói: “Lão Tứ à, từ sau khi đầu bị cửa kẹp nên thường xuyên nhớ lầm chuyện đúng không, lời thô lỗ như thế làm sao có thể là đại tỷ nói chứ?”  

“Lão đại, đầu ta từng bị cửa kẹp lúc nào chứ? Ta nhớ rõ ràng tỷ nói như thế mà.”  

“Ta... Không... Có!” Trịnh Bân Bân gằn từng chữ, lúc nhìn về phía lão Tứ thì đưa lưng về phía Dương Bách Xuyên, vẻ mặt nàng ta lạnh thấu xương.  

Điều này làm cho cả người lão Tứ Thiết huynh chấn động, dường như chợt nhớ tới mình đã phạm phải một sai lầm lớn, gã quên mất vị lão đại nhà mình quan tâm nhất đến vấn đề hình tượng của nàng ta ở trước mặt người ngoài, mỗi lần đều tự cho mình là tiểu thư khuê các, thục nữ, lễ độ, nho nhã, chứ thực ra... nàng ta thật sự chính là một con hổ.  

Lúc này, sau khi Thiết Hùng chợt nhận ra mình đã nói sai, lập tức đối mặt với ánh mắt hận không thể xé nát gã của lão đại, cả người gã không khỏi run rẩy.  

Nhưng lúc này, bên tai gã cứ nghe được giọng nói nhẹ nhàng của lão đại nhà mình như có thể biến được xương cốt thành mềm nhũn, nàng ta nói: “Lão Tứ à, ngươi qua đây với đại tỷ, đại tỷ muốn dặn dò ngươi mấy câu.”  

“A... Lão lão lão lão, ta sai rồi ~”  

“Lại đây~”  

“Ồ~”  

Vẻ mặt Dương Bách Xuyên hiện lên sự khó hiểu, chỉ thấy Trịnh Bân Bân lắc lư vòng nhỏ nhắn đi tới sau một đống cồn cát, mà Thiết Hùng thì hai chân run rẩy nơm nớp lo sợ đi theo.  

Sau một khắc, bóng dáng hai người biến mất, thế nhưng Dương Bách Xuyên lại nghe được từng tiếng đụng chạm, còn có từng tiếng kêu rên đau đớn.  

Khoảng chừng qua mười phút sau lại thấy Trịnh Bân Bân vẫn mỉm cười như gió xuân từ phía sau cồn cát đi ra.  

Chỉ chốc lát sau, Thiết Hùng cũng lết xác đi ra.  

Về phần lão nhị Bạch Tiểu Sinh với lão tam Hoa Liễu Tường thì một người ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, như thể trên chân trời có tồn tại thứ gì đó, một người cúi đầu vô cùng chuyên tâm nhìn chằm chằm chân của mình.  

Một lúc sau, Dương Bách Xuyên đột nhiên nhìn thấy trên mặt Thiết huynh có đôi mắt gấu trúc, suýt nữa thì đã không nhịn được cười, lúc này dù hắn có ngốc cũng hiểu chuyện gì xảy ra.  

Vị đại mỹ nhân Trịnh Bân Bân này, nhìn thì nho nhã lễ độ nhưng thật ra từ trong xương tủy tràn ngập bạo lực, nhưng chung quy vẫn là một đại mỹ nữ đứng trước mặt người ngoài như hắn đây thì cực kỳ để ý vẻ ngoài.  

Nhưng mà tứ đệ là kẻ có cái đầu không lanh lẹ, não gã không khi nào vận động được, dám để cho nàng ta mất mặt, chuyện này làm sao mà đại mỹ nhân Trịnh chịu nổi chứ?  

Dương Bách Xuyên nghĩ nếu đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ đánh chủ của cái đầu ngu si này là lão tứ Thiết Hùng. 

Bình luận

Truyện đang đọc