SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Bão táp trong sơn động qua đi, ba nữ một nam mắt to trừng mắt nhỏ.  

Giờ phút này người nào đó họ Dương và ba người phụ nữ đều đã ăn mặc chỉnh tề, nghĩ đến cảnh tượng bốn bốn người bọn họ lần lượt tỉnh lại lúc trước, hắn lập tức cảm thấy da đầu tê dại.  

Hắn chưa bao giờ tưởng tượng rằng mình sẽ... ừm... ấy ấy một phát ba người...  

Sau đó chính là... Dù sao thì... Người nào đó họ Dương vẫn cảm thấy kỳ kỳ, trong lòng vừa phức tạp lại vừa thấy ngọt ngào thoang thoảng.  

Sự cố lần này hoàn toàn là một trò cười lớn, người nào đó họ Dương cũng không có cách nào cả, hắn chỉ đang tự cứu mình và đi cứu người thôi.  

Bị trúng độc không phải ý muốn của hắn, càng không phải là chuyện mà hắn có thể khống chế, cả bốn người bọn họ đều bị trúng độc của  m Dương Xà trong vô thức, không một ai nghĩ tới cả.  

Hơn nữa còn là độc giao hợp thâm nhập linh hồn, không tự cứu thì nguyên thần sẽ tự bốc cháy mà chết.  

Rõ ràng lão già chết tiệt có thể giải độc, nhưng ông lại không chịu giải độc. Theo cách nói của lão già thì là nếu có thể tự cứu thì ông sẽ không cứu, bởi vì đây là chuyện mà Dương Bách Xuyên có thể tự giải quyết, sao phải lãng phí thần hồn làm gì?  

Sau đó lão già lẩn mất luôn.  

Cuối cùng người nào đó họ Dương căn cứ vào nguyên tắc tự cứu mình và cứu người khác, đã quyết định cứu ba đại mỹ nữ.  

Điều khiến hắn cảm thấy lo lắng nhất là sau khi ba người phụ nữ tỉnh lại, hắn nên giải thích như thế nào đây.  

Mấu chốt là người ta phải tin mình cơ.  

Nhưng mà sau khi bốn người lần lượt tỉnh lại, chuyện khiến người nào đó họ Dương lo lắng nhất vẫn xảy ra.  

Nhớ lại hình ảnh vừa rồi trong đầu, người nào đó họ Dương cảm thấy vô cùng oan ức.  

Hắn từ từ tỉnh lại, nằm giữa một đống phụ nữ, trái phải đều là cơ thể trắng trơn mềm như bông, hương thơm ngào ngạt, trong lúc nhất thời hắn cảm giác cuộc sống thần tiên cũng chỉ có vậy mà thôi.  

Nhưng mà ngay sau đó là một tiếng hét với âm lượng cao ngất: "A..."  

Người mở mắt ra trước là Diệp Vô Tâm đang nằm ở bên trái. Vừa mở mắt chợt thấy mình bị người nào đó họ Dương ôm vào trong lòng, hơn nữa một bàn tay của hắn còn đang nắn bóp nơi nào đó của nàng nữa.  

Diệp Vô Tâm vừa tỉnh táo lại, trong tầm mắt là hình ảnh một người đàn ông tr@n truồng và bản thân mình cũng đang tr@n truồng, lập tức hét lên một tiếng.  

"Chát... Đê tiện..."  

Diệp Vô Tâm giơ tay tát thẳng một phát vào mặt người nào đó họ Dương rồi sau đó lập tức đứng dậy như chim sợ cành cong, nhưng sau khi rời khỏi lồ ng ngực của Dương Bách Xuyên, Diệp Vô Tâm lại trông thấy hai đại mỹ nhân khác cũng đang tr@n truồng nằm đó nữa, một người nằm sau lưng nàng là Ngô Mặc Thu, người còn lại đang nằm bên phải người nào đó họ Dương là Hạ Thiền.  

"Ngươi... bốp!" Diệp Vô Tâm giận tới mặt đỏ tim đập, lại giáng cho người nào đó họ Dương còn chưa kịp lên tiếng giải thích một đòn nữa.  

"A!" Người nào đó họ Dương chỉ có thể kêu thảm thiết.  

Lần này động tĩnh giữa hai người cũng khiến Ngô Mặc Thu và Hạ Thiền tỉnh lại.  

Hạ Thiền không phản ứng lớn giống Diệp Vô Tâm, không nói một lời mà chỉ lạnh lùng liếc nhìn Dương Bách Xuyên rồi xoay người mặc quần áo vào. Nhưng Hạ Thiền không nói một lời như vậy lại khiến Dương Bách Xuyên cảm thấy sởn gai ốc hơn.  

Chỉ có Ngô Mặc Thu là tốt nhất, ánh mắt lúc nhìn về phía Dương Bách Xuyên còn hiện lên sự vui sướng, khác cái là sắc mặt của nàng lại đỏ đến bất ngờ.  

Sau đó bốn người mặc quần áo xong xuôi.  

Người nào đó họ Dương cũng bắt đầu giải thích, là độc của  m Dương Xà, không phải hắn cố ý...  

"Chuyện chính là như vậy, thi thể của con súc sinh kia vẫn còn ở cửa đông, cuối cùng ý thức của ta cũng hỗn loạn, không phải là cố ý..."  

Người nào đó họ Dương xoa nhẹ má trái đến giờ vẫn còn nóng bỏng và đau rát, trong lòng thầm mắng Diệp nữ ma đầu ra tay thật tàn nhẫn.  

Cả ba người phụ nữ đều hiểu cả, sau khi bình tĩnh lại, bọn họ cũng biết được trước đó đã xảy ra chuyện gì. Nhớ lại lúc vừa tiến vào cũng cảm thấy trong không khí có gì đó là lạ, hơn nữa trước đó quả thật nguyên thần của các nàng cũng từng có hiện tượng lạ, biết được người nào đó họ Dương không hề nói dối.  

Mà nói thật thì người nào đó họ Dương làm vậy chỉ để cứu ba người bọn họ thôi.  

Nhưng nghĩ lại... chuyện này quá hoang đường, nhưng lại không thể trách hắn được.  

Trong ba người phụ nữ thì chỉ có Ngô Mặc Thu là không trách Dương Bách Xuyên, nàng đỏ mặt nói: "Ta không trách tiên sinh, cảm ơn tiên sinh."  

Dương Bách Xuyên lập tức cảm thấy thoải mái, hơi mỉm cười nhìn Ngô Mặc Thu: "Vẫn là Thu Nhi hiểu ta."  

"Hừ." Diệp Vô Tâm hừ lạnh một tiếng.  

Lúc này Hạ Thiền vẫn luôn cúi đầu đứng dậy bước ra ngoài sơn động, nói: "Cảm... cảm ơn sư đệ đã cứu giúp, ta đây đi trước."  

Nói xong, Hạ Thiền cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra khỏi sơn động. 

Bình luận

Truyện đang đọc