SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Theo cảm giác của Dương Bách Xuyên, rất có thể trên người của người tên Lữ Xuân Thu này có một bí mật lớn, có lẽ là cơ duyên cũng nên.

Sau khi chào bà nội và mấy người phụ nữ của mình, Dương Bách Xuyên và Ngô Nam trực tiếp ra ngoài rồi lên đường.

Đương nhiên hiện tại Dương Bách Xuyên đã mất đi tu vi, anh cũng không dám đơn độc đi gặp một cao thủ thần bí khó lường, cho nên lúc đi có âm thầm mang theo Ngô Mặc Thu.

Ngô Mặc Thu có tu vi Kim Đan đại viên mãn, trên trái đất này cô chính là một cao thủ hàng đầu, hoặc là nói không có đối thủ, Dương Bách Xuyên thầm đoán tu vi của vị đại lão kia của Thần Long Đàm cũng là Kim Đan, anh mang theo Ngô Mặc Thu chắc là cũng đủ rồi.

Mục đích của chuyến đi này là đế đô.

Buổi chiều, Ngô Nam đã sắp xếp xong mọi thứ, vừa xuống máy bay thì rời đi luôn.

Dương Bách Xuyên cũng không hỏi nhiều, trong lòng lại nghĩ chắc là bọn họ đang đến một đại viện tường đỏ hoặc là chùa miếu nào đó, cùng lắm thì cũng phải đến một tứ hợp viện.

Không ngờ xe lại lao thẳng vào một câu lạc bộ cao cấp tràn ngập hơi thở hiện đại hoá.

Điều này khiến Dương Bách Xuyên phải mở rộng tầm mắt, trong đầu hiện lên hình ảnh Độc Cô Hối dẫn Tửu Tiên lão nhân đến nhà tắm công cộng năm đó.

Thầm nghĩ không biết vị đại lão Thần Long Đàm này có phải cũng là một ông già phong lưu hay không?

Dù sao anh cũng không hỏi nhiều, trực tiếp đi theo sau Ngô Nam nhìn thẳng mặt là được.

Vài phút sau bọn họ đi tới mặt sau của câu lạc bộ, nơi này là một bể bơi ngoài trời, người đến người đi, liếc mắt một cái là nhìn thấy được một đống Bikini lướt qua như một làn khói.

Ngô Nam mang theo Dương Bách Xuyên đi đến một góc bể bơi, rồi sau đó dừng lại bên cạnh bảy tám cô gái trẻ.

Hai mắt Dương Bách Xuyên đăm đăm, trong số mấy cô gái này có một người ngực rất to, quan trọng nhất chính là ở giữa mấy cô gái đó có một thanh niên khoảng chừng hai mươi tuổi, bên trái là rượu vang đỏ, bên phải là mâm trái cây, đôi tay của anh ta không ngừng sờ mó mấy cô gái đó, phát ra những tràng cười sảng khoái.

Lúc này Ngô Nam vừa lên tiếng, Dương Bách Xuyên suýt chút nữa ngã quỵ.

Chỉ nghe Ngô Nam cung kính nói: "Lữ tiên sinh, Dương Bách Xuyên tới."

"Lữ tiên sinh?" Dương Bách Xuyên đen mặt, trong đầu anh cứ luôn tưởng Lữ tiên sinh là một ông già.

Bởi vì dựa theo lời Hạ Lộ kể, người đạo sĩ cứu cô ấy năm đó chính là một ông già.

Nhưng giờ là sao?

Lữ tiên sinh trái ôm phải ấp trước mặt lại là một thanh niên trẻn tuổi như thế.

Dương Bách Xuyên nhìn thấy lúc Ngô Nam nói chuyện thì không hề sượng chút nào, điều này chứng tỏ rằng Ngô Nam thấy chuyện này rất bình thường.

Anh nhìn Ngô Nam bằng ánh mắt dò hỏi.

Ngô Nam gật đầu, tỏ vẻ người này chính là Lữ Xuân Thu.

Giờ khắc này Dương Bách Xuyên cảm thấy tam quan của mình đã bị huỷ hoại.

Sau khi trấn tĩnh lại thì anh nhìn qua Lữ Xuân Thu đang bận rộn đối phó với một đám phụ nữ, lại phát hiện trên người anh ta không hề có tu vi.

Điều này khiến Dương Bách Xuyên cảm thấy rất khó hiểu.

Chẳng lẽ đại lão của Thần Long Đàm lại là một kẻ như vậy?

Nhưng mà sau đó anh nghĩ lại thì thấy không có khả năng lắm, nếu là đại lão của Thần Long Đàm, Ngô Nam lại cung kính với người này như vậy, hiển nhiên không thể nào là người thường rồi, có lẽ anh ta là một cao thủ đã che giấu tu vi của mình.

Nghĩ vậy, Dương Bách Xuyên lại cảm thấy kinh hãi trong lòng.

Mà ngay lúc này, cuối cùng thanh niên cũng rời khỏi bụi hoa, vung tay lên, mấy người phụ nữ mặc bikini bên người đều lẳng lặng rời đi.

"Nhóc con, cậu đang thầm mắng tôi trong lòng đúng không?" Lữ Xuân Thu nói.

Trong lòng của Dương Bách Xuyên hơi lộp bộp, anh vừa mắng một câu ở trong lòng.

Nhưng đánh chết cũng không thừa nhận chuyện này.

Cười ha ha, nói: “Mắng cái gì cơ?”

“Ha hả ~” Lữ Xuân Thu nở nụ cười thâm trường với Dương Bách Xuyên, sau đó nói: “Nhóc con uống một cốc với lão phu.”

“Nhóc con?” Dương Bách Xuyên rất khó chịu với cách xưng hô này, quỷ biết Lữ Xuân Thu có bao nhiêu đại niên linh.

“Ha ha, có phải lão phu nhìn qua rất tuổi trẻ?” Lữ Xuân Thu hỏi.

“Có phải hay không ông lên giới thiệu mình trước?” Dương Bách Xuyên biết được tên của Lữ Xuân Thu từ trong miệng của Ngô Nam, nhưng lại chưa nghe chính miệng người này nói, hơn nữa anh nhìn người này đều không có tu vi giống hệt mình, nhiều ít ôm thái độ hoài nghi.

“Ha ha, nhóc con này tâm địa cũng rất gian xảo, lão phu tên Lữ Xuân Thu, vừa lòng chưa?” Lữ Xuân Thu cười nói.

“Khụ khụ ~” Dương Bách Xuyên nở nụ cười xấu hổ, nhưng trong lòng lại bị chấn động, hiện tại có thể xác định, Lữ Xuân Thu có thể đọc hiểu lòng người, hoặc nói cách khác có thể biết được anh suy nghĩ gì trong lòng.

Lúc này đứng trước mặt Lữ Xuân Thu, Dương Bách Xuyên có cảm giác bị một chiếc khóa vô hình khóa lại, dưới ánh mắt của ông ấy, hình như không gì là bí mật.

Nói xong, Lữ Xuân Thu đi đến một góc của bể bơi, nơi này có một quán bar nhỏ, không có ai tồn tại.

Sau khi tiến vào, Lữ Xuân Thu nói với điều tửu sư: “Hai cốc, quy củ cũ.”

“Vâng Lữ tiên sinh.” Điều tửu sư hơi mỉm cười, bắt đầu chế rượu, nhìn qua rất quen thuộc với Lữ Xuân Thu.

Lúc này Lữ Xuân Thu ra hiệu cho Dương Bách Xuyên, ý bảo ngồi xuống, sau đó nói với Ngô Nam: “Tiểu Ngô vất vả rồi, đi xuống trước đi.”

“Vâng, Lữ tiên sinh.” Ngô Nam không có chút không vui nào, trực tiếp rời đi.

Người đẹp điều tửu sư bưng hai cốc rượu hỗn hợp lửa đỏ và xanh đen thả xuống, hơi mỉm cười rời đi.

Lữ Xuân Thu bưng lên một cốc, ý bảo Dương Bách Xuyên uống cốc khác: “Nếm thử cốc ‘Mồ Hiệp Khách’ này đi, lão phu điều chế lúc tuổi trẻ, điều tửu sư vừa rồi đã đi theo lão phu rất lâu, tay nghề không tồi, lão phu mời cậu uống ba cốc.”

Nghe ý của Lữ Xuân Thu, hình như ông ấy nghiên cứu chế tạo rượu, hơn nữa tên rất có ý cảnh - Mồ Hiệp Khách!

Dương Bách Xuyên không biết Lữ Xuân Thu có ý gì, cũng không mở miệng dò hỏi, dù sao Lữ Xuân Thu mời anh đến, có chuyện sẽ nói, Dương Bách Xuyên không phải tay mơ mới vào giang hồ.

Ông không nói, tôi cũng không nói.

Bình luận

Truyện đang đọc