SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đúng lúc này, Dương Bách Xuyên đi đến nói: “Để hai người đợi lâu rồi.”  

Trong phút chốc bị Dương Bách Xuyên đánh tan ảo tưởng, mặt Dư Giai đỏ lên. Cũng may lúc này Cung Lăng Phong bên cạnh nói: “Nhóc Xuyên à, Trần Bảy Roi có làm khó cậu không?”  

“Ha ha, không có, tôi và ngài Trần nói chuyện rất hợp, khiến hai người lo lắng rồi.” Dương Bách Xuyên cười nói.  

“Chỉ cần không sao là tốt rồi, Dư Giai còn định gọi viện binh, cô ấy thật sự lo lắng cho cậu.” Cung Lăng Phong trêu ghẹo.  

Khiến mặt Dư Giai đỏ bừng.  

“Được rồi chúng ta đi thôi, chuyện nhà họ Trần kết thúc rồi. Cũng không còn sớm nữa, tôi đưa hai người về nhà, ngày mai tôi còn phải về quê.” Dương Bách Xuyên nói.  

Cung Lăng Phong nhìn Dương Bách Xuyên, lại nhìn mặt Dư Giai đỏ lên, lập tức hiểu rõ. Chuyện tối hôm nay hoàn toàn có thể nói là Dương Bách Xuyên xông pha vì hồng nhan. Nếu lúc này anh ta còn ở lại làm bóng đèn thì đúng là không hiểu chuyện, không có mắt.  

Anh ta cười ha ha nói: “Cậu đưa Dư Giai về đi, nhà của tôi chỉ cách vài bước, tôi tự về được, ngày mai gọi cho cậu.” Lúc nói chuyện còn nháy mắt với Dương Bách Xuyên, vẻ mặt chúc cậu tán gái thành công.  

Dương Bách Xuyên sửng sốt, thật sự anh không tán gái, đêm này gặp Dư Giai, hơn nữa còn ra tay đánh Trần Tam vì cô là hoàn toàn tình cờ.  

Nếu không phải nói chuyện với Cung Lăng Phong thì anh đã biến mất trong đám người rồi.  

Giữa sân chỉ còn lại Dư Giai, Dương Bách Xuyên cười nói: “Tôi đưa cậu về nhà ~”  

“Vâng ~” Dư Giai ngồi ở ghế phụ, Dương Bách Xuyên hỏi: “Nhà cậu ở đâu?”  

“Đối diện sân vận động.” Dư Giai nhỏ giọng nói.  

Sau khi nói xong hai người im lặng, chủ yếu là Dương Bách Xuyên không biết tám chuyện như thế nào.  

Một lát sau, Dư Giai nói: “Hôm nay cảm ơn cậu.”  

“Nào, cảm ơn gì chứ, cậu là bạn học cũ của tôi, hôm nay đổi lại là ai cũng bị Trần Tam đánh thôi. Hơn nữa sau này cậu đi theo tôi, tôi không bảo vệ cậu thì ai bảo vệ cậu chứ.” Cũng chỉ tùy ý nói nhưng lại khi vào tai lại khiến Dư Giai cảm thấy ngọt ngào.  

“Đúng rồi, bây giờ cô đã tốt nghiệp rồi, chuẩn bị về Yên Kinh hay về làm việc ở quê?” Dương Bách Xuyên vẫn không hỏi chuyện công việc của Dư Giai.  

“Có lẽ tôi sẽ ở lại Yên Kinh, sau này cậu đi Yên Kinh có thể tìm tôi, nhớ gọi điện đấy.”  

“Được, cậu đến Cố Đô thì cũng tìm tôi.”  

Bình luận

Truyện đang đọc